Bed Friend (Đừng Đùa Với Lửa) - Chương 16: Hố đen

Cập nhật lúc: 2025-10-02 08:39:03
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Với , sự nghiệp cơ bản chịu ảnh hưởng bởi ba yếu tố. Thứ nhất, khối lượng công việc cân bằng so với thời gian và mức lương . Thứ hai, môi trường việc và mối quan hệ với đồng nghiệp. Thứ ba, là cấp .

Mặc dù các mối quan hệ xã giao của thể lắm, nhưng trong suốt ba năm kể từ khi công ty, ngoại trừ đôi khi bất đồng với đồng nghiệp trong công việc, thì chung vấn đề gì lớn, cho đến khi phòng IT quản lý mới.

“Chào buổi sáng, Uea, hôm nay đến sớm nhỉ!” bất chợt giọng trầm của trưởng phòng Grit vang lên từ phía , khi đang xếp hàng mua cà phê ở quán toà nhà.

“Chào quản lý Grit.” lễ phép chào, nhưng đàn ông cao lớn hơn chỉ khẽ lắc đầu.

“Em gọi là sếp nữa , là gọi Grit cơ mà.” Anh liếc mắt , giọng nhẹ nhàng, còn thì đành miễn cưỡng theo ý . Thấy ngoan ngoãn, Grit hiện rõ vẻ hài lòng mặt. chỉ thấy ngượng, đành mắt về phía hàng phía , thầm cầu mong đến lượt thật nhanh.

thực sự chuyện với

“Em Uea uống gì?”

“Hả?”

“Cà phê, em uống loại nào? Anh cũng tiện mua cho.”

tự mua , Grit, ngại lắm.”

“Ngại gì chứ, là... em ghét ?” Anh tiến lên một bước, dây thần kinh bên thái dương giật mạnh, đầu óc bắt đầu cuồng.

Lại nữa ... mấy lời nữa…

“Em uống gì nào?”

“...Americano đá.”

“Được, bàn chờ nhé.”

Anh rằng, kéo thẳng tay khỏi hàng. chỉ kịp nhỏ giọng cảm ơn về phía một chiếc bàn trống trong quán. Ngồi xuống, kìm mà khẽ thở dài.

Đã một tháng kể từ khi trưởng phòng mới đến phòng IT, đồng nghiệp trong công ty bắt đầu thì thầm bàn tán về Grit. Tuy là cháu của sếp và chống lưng phía , nhưng năng lực việc thực sự cũng khiến công nhận. Anh kiểu “dựa đẩy hết việc cho cấp , vì thế dần dần nhiều đồng nghiệp cũng chịu chấp nhận .

Còn với ... năng lực việc của vấn đề, mà chính là thái độ đối với mới đáng .

Chỉ cần mặt đồng nghiệp khác, sẽ giữ dáng vẻ cấp chỉ là nhân viên quyền, chẳng gì bất thường. hễ lúc chỉ còn với , thái độ lập tức đổi hẳn, ánh mắt và giọng điệu rõ rành rành đến mức trẻ con cũng nhận ! Giống như lời mời cà phê vô cớ , vốn chẳng đầu.

Anh trai, lịch sự, nhưng bản năng của luôn cảnh báo: đừng gần .

"Cà phê của em.”

“... Cảm ơn.”

Khi đưa tay nhận, đầu ngón tay khẽ lướt qua mu bàn tay như vô tình. Toàn nổi da gà, cúi đầu xuống sàn nhà vì ngượng ngập. Khóe môi cong lên thành một nụ .

“Tô về công ty đây.”

“Ừm... gấp gì chứ, vẫn còn nửa tiếng nữa mới mà?”

“Hôm qua còn việc dang dở, về cho xong.”

“Vậy cùng em.” Nói xong, dậy, bước ngay bên cạnh cùng khỏi quán cà phê.

bước nhanh về phía thang máy, cố gắng né tránh ánh mắt .

Bề ngoài tỏ nhã nhặn, nhưng thấu đó chỉ là lớp vỏ. Anh giống hệt kiểu đàn ông lén lút phản bội lưng yêu, thấy ai hợp mắt thì săn đuổi, vui chơi chán chê vứt bỏ, chẳng hề ý định nghiêm túc. Và đó chính là kiểu ghét nhất!

Nếu là khác, thẳng thừng từ chối ngay, mặc kệ đối phương tự rút lui. đây nhà sếp, hơn nữa còn là cấp trực tiếp của . chắc rạch ròi chuyện công việc và chuyện riêng , mà lo điều đó sẽ ảnh hưởng đến công việc, nên dù cũng dám quá cứng rắn, chỉ thể tìm cách tránh tiếp xúc nhiều.

Grit cũng thấu sự lúng túng của , nhưng chẳng bận tâm, vẫn thường xuyên vịn lý do công việc để gọi văn phòng, tìm cách tấn công .

Mọi việc bắt đầu khiến phát ngấy, đến mức mỗi đến công ty việc đều thấy khó chịu.

May mắn , bước tới chào hỏi Grit, khiến dừng trò chuyện, và thể một thẳng tới thang máy, trở về văn phòng . Khi thang máy dừng ở tầng 15, một dáng cao lớn, quen thuộc hiện . Người đàn ông trong chiếc sơ mi trắng và quần tây xám máy quét, đưa thẻ việc của . King sang , khẽ nhướng mày.

Nếu là đây, hẳn thấy khó chịu, nhưng giờ cảm thấy dễ chịu đến lạ.

Ít thì vẫn còn dễ hơn ánh mắt của Grit!

“Mày hôm nay đến sớm thế!” Anh cạnh .

cũng đưa thẻ của chạm máy quét, đáp: “Mày cũng mà. Tự dưng nay dậy sớm thế?”

King nhàn nhã: “Vì tao nhanh chóng thấy gương mặt của mày.”

Lời khiến mặt nóng bừng. vội vàng cất thẻ, đẩy cửa công ty bước , để mặc King phía còn đang chào hỏi đồng nghiệp khác. chào mấy chị nhanh chân thẳng về phòng IT. Tim đập loạn nhịp, bực hồi hộp.

cư xử chẳng khác nào một thiếu niên mới yêu đầu, nhưng rõ ràng một tay đào hoa như , vốn giỏi trong chuyện mập mờ, thì hẳn đây cũng chỉ là một chiêu trò bông đùa, tuyệt nhiên chẳng bao giờ nghiêm túc.

“Ơ! Mua cà phê ? mày chẳng vẻ uống ?!” Jade lên tiếng khi bước phòng, ánh mắt hí liếc chiếc cốc trong tay . đẩy cốc cà phê tới mặt . Một tay Jade lập tức vươn , cầm lấy uống một ngụm.

“Uea, mày nên nhanh chóng kiếm một yêu mới , cho nhóm còn yên .”

định bật máy tính thì câu vang lên. Ngay lập tức, gương mặt tuấn tú hiện lên trong đầu , khiến sững sờ, ngơ ngẩn…

Người yêu… Tại nghĩ ngay đến King?

Không thể nào… thể nào…

“Tao bạn trai .” khẽ thì thầm với bạn.

Jade rằng hy vọng thể tìm một bạn trai , còn nhắc rằng Mai một bạn vẫn đang độc , nếu hứng thú thì thể giới thiệu cho. vẫn từ chối lời đề nghị .

Jade mối quan hệ giữa và King, rằng bạn thanh mai trúc mã của từng vượt qua ranh giới bạn bè. Thế nhưng Jade sẽ chẳng bao giờ cơ hội để , vì thứ cũng sắp kết thúc.

“Này, hôm qua mày về nhà thế nào?” Jade chuyển ánh mắt về phía bước phòng ban. King ngang qua bàn chúng , đặt bàn tay lên đầu Jade vò nhẹ, mới thong thả bước đến chỗ của .

“Bị mắng một trận, đến mức tưởng bảy tuổi chứ chẳng hai mươi bảy tuổi nữa.” Anh nhăn mày than thở.

Hôm qua là chủ nhật. Ban đầu King sẽ sang căn hộ tìm , nhưng bao lâu về nhà vì gọi gấp. đoán chắc hẳn chuyện hôm nay cũng liên quan đến điều đó.

“Còn vụ xem mắt thế nào ? Mày ?” Jade hỏi hộ đúng điều .

King đáp ngắn gọn: “Chưa. Tao vẫn chờ thông báo ngày.”

dán mắt màn hình máy tính, lồng n.g.ự.c đang nặng nề cũng vơi đôi chút nhờ câu hỏi của Jade. Từ ngày King rằng sẽ tham gia buổi xem mắt do gia đình sắp đặt, từng một mở miệng hỏi thăm tiến triển. Một phần vì hiểu chẳng quyền để hỏi, phần khác… là thật sự dám đối diện với sự thật.

Dù vẫn còn hoài nghi về tình cảm của King, nhưng kể từ khi chuyện xem mắt nổ , bắt đầu vô thức né tránh việc tìm kiếm câu trả lời. Cho dù thích , vẫn chẳng thể tin một kẻ tự do phóng khoáng như thể thật lòng với . Với King, tình yêu từng là rào cản. gia đình thì khác, họ quá nghiêm khắc. Cha sẽ chẳng bao giờ vui vẻ khi thấy con trai gắn bó với một thể sinh con, còn là một đàn ông.

“Tao tao lấy điện thoại bà mối từ mày đấy.” King nheo mắt, chăm chú thẳng Jade.

Jade gượng, đưa tay gãi đầu: “Ờ… thật thì đúng là tao liên hệ bà mối để tìm yêu cho tao. tao Mai , nên cũng chẳng cần bà mối nữa. Lúc đó mày gọi đến chuyện phiếm với tao, tao mới tiện thể giới thiệu thôi. Trùng hợp quá ha.”

King nghiến chặt răng.

Jade đặt ly cà phê xuống, bước tới vỗ mạnh vai King như thể đang hùng an ủi: “Thôi nào, chấp nhận phận , chịu khó xem mắt , để khỏi mơ tưởng về mày nữa.”

King chỉ hừ nhẹ: “Tao mới ở đây vì chán mấy cái suy nghĩ của thôi.”

“Ừ thì… nếu cùng chí hướng, thì cần miễn cưỡng một mối quan hệ. Ai mà ép như mày chứ. mà, ai , nhỡ mày hút hồn ngay khi gặp mặt cô gái đó thì ?”

Nghe Jade , chuẩn mở tập tin công việc, khóe môi bất giác cong lên, mặt hiện một nụ nhạt. tận sâu trong nụ len lỏi chút vị đắng cay.

… ai mà , nhỡ thật sự rung động cô gái . Nếu ngày đó xảy , chỉ còn chúc phúc cho bằng cả tấm lòng, kết thúc mối quan hệ bạn tình , tiếp tục cuộc sống của riêng . Và , những khoảnh khắc vô tình nào đó, lẽ sẽ nhớ chút cảm xúc đẽ từng thuộc về cả hai.

Chỉ cần giữ những ký ức , thế là đủ.

Buổi trưa, mặt trời như thiêu đốt, ánh nắng gắt gỏng chẳng mấy thiện với nhân viên đang bộ về văn phòng bữa ăn. cùng King lấm tấm mồ hôi công ty, còn Jade thì xin nghỉ nửa ngày để viện thăm ốm. Trở về tòa nhà, luồng điều hòa, thở hổn hển, rút khăn giấy lau mồ hôi.

“Mày ?” chìa khăn giấy cho bên cạnh. King liếc xuống bàn tay , ánh mắt sắc bén.

“Lau giúp tao .”

lườm: “Mày tay chắc?”

“Có chứ, nhưng tao mày lau cho tao cơ.”

Giọng lúc đó nũng nịu trêu chọc. tức giận nhét phăng tờ giấy tay , gót bước nhanh về phía cửa thang máy.

Dạo cứ dùng mấy câu đùa cợt nhẹ nhàng để trêu ghẹo, khiến nghĩ ngợi quá nhiều. thật sự thế nữa, bởi sợ… sợ một ngày nào đó sẽ phát hiện vẫn luôn lén để ý đến .

“Đi ăn trưa cùng đây?” Giọng chẳng nhất vang lên phía lưng khi chúng đang chờ thang máy.

thể né tránh, đành xoay đối diện với Grit, cùng lúc đó cũng giọng King vang lên đáp lời : "Bọn ăn ở quán cạnh công ty. Còn thì , quản lý? Ăn ở ?”

đặt cơm giao tận nơi, giờ xuống mua thêm chút đồ.” Anh Grit lắc lắc hộp t.h.u.ố.c lá trong tay.

liếc sang bên cạnh cũng đang ngậm thuốc, trong lòng thầm nghĩ, mấy thứ nhỏ bé gây ung thư thì ho chứ, mà nhiều thích đến thế.

“Đặt đồ cũng tiện, chứ ngoài trời nóng nực thế ai mà chịu nổi.” King phụ họa. Ánh mắt Grit lúc đó lia sang , lóe lên một tia ranh mãnh.

, nhưng đặt đồ ăn thì thiện với môi trường. cũng thử mấy quán quanh đây, hai nhà hàng nào ưa thích để giới thiệu ?”

Ánh mắt rõ ràng cho thấy câu hỏi cuối cùng là hướng về chứ King. Hắn còn định đưa tay nắm lấy tay , nhưng chậm một nhịp, King nhanh hơn, đặt tay lên vai . Anh khẽ: “Bọn thì thường ăn ở quán ngay ngã ba cạnh công ty thôi, đồ ăn cũng bình thường. Nếu tìm chỗ ngon thì cứ hỏi chị Faii, chị rành nhất đấy.”

“Ra .” Grit gật đầu, vẫn nở nụ , nhưng hiểu bầu khí liền trở nên gượng gạo, khiến chỉ bỏ chạy thật nhanh.

Có lẽ ông trời thấy mong trong lòng , đúng lúc điện thoại của Grit reo vang. Anh rút điện thoại từ túi áo, mỉm chào chúng bước sang một bên máy. liếc sang, bắt gặp King đang chăm chú theo bóng lưng của vị quản lý mới, trong ánh mắt thoáng vẻ nghiêm nghị.

“Thang máy đến .” khẽ chạm tay cánh tay , lập tức thu hồi ánh , cùng bước thang.

Có thể chỉ là cảm giác của riêng , nhưng dường như King hề ưa Grit. King vốn là kiểu thiện, lúc nào cũng nở nụ môi (dù phần lớn là kiểu gian xảo, nhất là khi thấy con gái ngang qua), nhưng cũng giỏi che giấu cảm xúc. Dù thích ai, vẫn thể như thường. quen King đủ lâu để nhận sự thật trong mắt và nét mặt của .

Lúc King chuyện với Grit, gương mặt là nụ rạng rỡ, nhưng trong mắt hề nụ , thậm chí còn phảng phất chút địch ý.

King khẽ thì thầm: “Không tao đa nghi quá … nhưng quản lý trông chẳng đáng tin chút nào.”

Khi bước khỏi thang máy, King đột nhiên cất giọng với âm điệu . thì thấy cách đó xa hai, ba đang trò chuyện, bèn vội vàng kéo tay King rẽ lối thang thoát hiểm. King khép cửa , xác nhận còn ai thể lén, mới tiến về phía .

“Tao quan sát một thời gian hứng thú với mày.”

Lời như một câu hỏi, nhưng giọng điệu đầy chắc chắn. bất giác thở dài, khẽ gật đầu.

“Chắc là .”

“Thế mày thích ?”

“Không! Tao thích!” – buột miệng đáp, giọng vội vã đến mức lưỡi như líu , y hệt đứa trẻ đang cuống quýt che giấu điều gì mặt cha . Chỉ nghĩ đến việc King thể hiểu lầm rằng tình cảm với Grit thôi cũng đủ khiến n.g.ự.c nghẹn .

“Tại ?”

“Hắn giống kiểu quen thói đùa giỡn tình cảm.” thẳng thừng. Nghe , khóe môi King lập tức cong lên, vẻ mặt dãn thoải mái hơn.

“Xem mày thật sự ghét loại .”

“Tao lúc nào cũng sợ một ngày nào đó phản bội. Mày cũng từng , kiểu như thế sinh mang sẵn m.á.u phản bội, chẳng bao giờ đổi .”

“Ừ, nhưng cũng còn tùy , ai cũng mãi mãi đổi.” King chăm chú mặt .

Đôi mắt như sức hút lạ kỳ, buộc mặt . đàn ông mặt cuốn hút, nguy hiểm. Ánh mắt sâu hun hút giống như một hố đen, chỉ cần rơi sẽ chẳng còn thấy đường . thật sự thích King, mê mẩn cả sự dịu dàng lẫn những quan tâm vụn vặt của , nhưng càng đến gần, càng sợ bản sẽ chẳng cách nào thoát khỏi cơn xoáy bất tận .

“Nếu thật sự gặp thích, sẽ chẳng còn tâm trí để bận lòng đến bất kỳ ai khác nữa.”

Người đàn ông cao lớn bất chợt nghiêng về phía , rút ngắn cách. Chóp mũi thoang thoảng mùi bạc hà quyện khói t.h.u.ố.c cơ thể , thở ấm áp phả sát má. Khóe môi King khẽ cong, đôi mắt dịu dàng hơn khi.

“Mày tin ? Một thật sự thể đổi …”

“Tao tin.”

“……”

“Tao nghĩ… lúc mới yêu thì còn cố gắng, nhưng lâu dần cũng về bản tính cũ thôi. Tao thấy quá nhiều như .” gượng. King khẽ nheo mắt, dường như phản bác, nhưng đưa tay đẩy nhẹ n.g.ự.c , hiệu nên lùi một chút.

Kinh nghiệm quá khứ cho , những kẻ quen chơi đùa tình cảm chỉ giữ trong giai đoạn đầu, đến khi mới thì lập tức bộc lộ bản chất thật. Đời thực tiểu thuyết ngôn tình với những phép màu hoang đường.

vẻ King thì hiểu…

Thú thật, ước gì thể tin lời .

“Quay công ty thôi, nóng quá .”

“Tối nay tao đến nhà mày.”

sang , nhướng mày: “Muốn chỉ ngủ?”

“Không , còn tuỳ tâm trạng.” Giọng thản nhiên, khiến khẽ cau mày. Khóe môi dần cong lên thành nụ phần tà ác.

“Mày thất vọng ? Nếu chỉ ngủ thôi…” Vòng tay từ từ siết lấy eo từ phía , ôm gọn lòng. “Nếu mày , cứ . Không nhất thiết ba mỗi tuần, tao cũng chẳng bận tâm.”

“Không… Ý tao là, nếu định gì thì về căn hộ của mày mà ngủ, đừng lúc nào cũng mò sang chỗ tao, phí nước phí điện của tao.”

hít sâu, vùng khỏi vòng tay nóng ấm đó. Má nóng bừng, hổ thật. Ba một tuần quá sức , đằng King gần như lúc nào cũng tận dụng triệt để. Nếu còn hơn nữa thì… quả là quá mức .

Chụt!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/bed-friend-dung-dua-voi-lua/chuong-16-ho-den.html.]

“Tao lười về nhà lắm, để tao trả tiền điện nước cho mày.” Nhân lúc lơ đãng, King bất ngờ đặt một nụ hôn mạnh lên má mới thong thả buông tay.

lập tức , bước nhanh về phía cửa, cố gắng trở về văn phòng như thường ngày… Chỉ mong King thấy gương mặt đang đỏ ửng của lúc .

“Anh Uea, nén file giùm em ? Cái nặng quá, em tải nổi.”

“Được thôi.”

Một buổi chiều trong tuần, Gun nhờ nén banner mới để gửi cho bên lập trình up lên web. Phòng việc yên tĩnh đến mức chỉ thấy tiếng lách cách bàn phím và chuột. đáp lời, mở file theo yêu cầu.

“Cảm ơn ạ~~”

“Chỉ nũng nịu khi Uea chịu giúp thôi nhỉ.” Một giọng nam trầm bất ngờ chen .

“Ơ kìa, King của em ghen kìa.” Gun cố tình kéo dài giọng ở cuối câu, mấy đồng nghiệp trong phòng bật rần rần.

“À mà , dạo hai gây nữa hả?” Chị Faii bàn đầu bỗng lên tiếng, đôi mắt kẻ eyeliner đậm, lông mi cong vút cứ lia qua lia giữa và King như đang soi mói. “Từ chuyến Koh Samet, chị thấy hai đứa chuyện nhỏ to với . Thấy tụi em lành chị mừng lắm! Trước giờ chị từng thấy cảnh đó nha.”

khựng một giây vội lắc đầu phủ nhận. May mà bình thường vốn là kiểu ít , nên chắc ai nhận đang đổ mồ hôi lạnh. “nhân vật chính” khác thì chỉ ầm lên.

“Cãi bao năm , giờ cũng bắt đầu mệt chứ! Thà yêu luôn cho khoẻ!” Sau câu , chị Faii còn cố tình nhướng mày với .

Chị đang che đậy, đẩy nghi ngờ nhiều hơn đây trời!

“Ý gì mà yêu ? Hai lén quen hả?” Chị Faii trợn mắt.

“Chị ơi! Đời như tiểu thuyết, kẻ thù oan gia cuối cùng thành yêu .” Gun vội vàng đỡ lời. Radar hóng chuyện của chị đúng là quá nhạy.

“Tin mấy cái đó đúng là hoang tưởng!” Jade lạnh lùng cắt ngang mấy tưởng tượng bay xa, còn bộ phủi tay vẻ rùng . “Mấy bảo hai họ thành đôi á? Không đời nào! Nếu thật, sẵn sàng công ty và giả tiếng ch.ó sủa cho coi!”

“Phải , Jade?” King bật .

!” Jade đáp chắc nịch.

“Hay lắm! Uea, yêu tao nhé? Tao cảnh thằng Jade công ty giả tiếng ch.ó sủa lắm!” King phá lên .

“Đồ khốn!” Jade la lớn phản đối, nhưng tim thì rộn ràng câu . Dù King chỉ cố tình chọc Jade mà linh tinh, trái tim vẫn đập thình thịch như trống trận.

Hình như ngày càng nặng thêm

khẽ thở dài, bộ như thấy, tập trung sửa file gửi cho đàn em. Thế nhưng lòng vẫn thể bình tĩnh. Từ khi chị Faii và Gun trêu chọc ban chiều, bắt đầu lo đồng nghiệp sẽ nghi ngờ. Thực , vốn dĩ “tật giật ”. Trước đây hai đứa thường xuyên cãi , giờ bỗng nhiên thôi, ngoài kiểu gì chẳng phát hiện, ngay cả tên ngốc như Jade cũng nhận .

Jade còn vui đến mức vì mừng, thắc mắc hiểu chuyện gì mà chúng còn cãi vã nữa. chỉ im , thể mở miệng rằng chúng thật sự vượt quá giới hạn .

Không nếu Jade , sẽ phản ứng thế nào nhỉ…

chú tâm việc cho đến hết giờ. Vừa tan ca vội vã thu dọn đồ, nhanh xuống bãi xe. Bình thường chẳng gấp gáp về nhà như thế, nhưng từ ngày quản lý mới, luôn tránh mặt. Tốt nhất là rời công ty khi tản bớt, để Grit cơ hội tìm cách tiếp cận.

“Mày định đến nhà tao ?” hỏi King, đang sánh bước bên cạnh.

Anh khẽ gật đầu, mở khóa xe.

“Có trận Ngoại hạng Anh lúc 2 giờ 15 sáng nay. Xem chung nhé.”

“Đội nào đá?”

“Arsenal với Liverpool.”

Nói xong, xe. theo bóng lưng mà khẽ hừ mũi.

Ban chiều, còn vui mừng vì tưởng rằng với King thôi cãi nữa. chắc họ sẽ thất vọng thôi, bởi đoán rằng “tình bạn” ... sẽ kết thúc ngay trong đêm nay.

Hai giờ sáng, dụi mắt dậy, từ phòng ngủ bước phòng khách. Ánh mắt vô thức lướt qua sofa, đàn ông cao lớn , bạn tình của , kẻ cứ đến nhà ngủ nhờ trả tiền điện nước, giờ đang duỗi dài đôi chân chiếm trọn ghế. Mắt dán màn hình TV bật, tay cầm chai bia nhấp một ngụm, dáng vẻ vô cùng thoải mái.

lén sang, thừa nhận một nữa, King thật sự trai. Chỉ mặc áo thun trắng đơn giản và quần thường thôi, mà vẫn toát lên khí chất ngời ngời. Cái kiểu như mấy mẫu chụp poster cho tạp chí với chủ đề “nghỉ dưỡng tại gia” . Mái tóc xõa lòa xòa trán, khác hẳn hình tượng chỉnh tề thường mang ở công ty. Khuôn mặt tuấn tú lúc thêm vài phần dịu dàng.

Khung cảnh hằn sâu tâm trí , dường như đang dần lấn át cả ấn tượng đầu tiên khi gặp chín năm

“Mày dậy ? Tao còn đang tính gọi cơ.” King khẽ lên tiếng. liếc đôi chân dài của , hiệu mau mau thu để chỗ , ôm gối đến cạnh.

ôm chặt cái gối, ngẩng đồng hồ treo tường.

“Chờ chút, sắp bắt đầu .” King , khóe môi khẽ nhếch thành nụ đầy thách thức.

thở dài, nhưng trong lòng bực. Lý do chính để kéo dậy giữa đêm thế , chính là trận Ngoại hạng Anh giữa Arsenal và Liverpool… Mà khổ nỗi, vốn là “kẻ thù truyền kiếp”!

Từ hồi cấp hai, mê bóng đá chẳng kém gì con trai. Chỉ là bây giờ, về mệt, còn hứng thú dậy giữa khuya để xem trọn trận nữa. tin tức, lịch thi đấu thì vẫn theo sát, và đội luôn ủng hộ chỉ một - Liverpool, Lữ đoàn Đỏ. Jade thì là fan MU, còn đàn ông bên cạnh, mãi mới là fan Arsenal. Khi tình cờ phát hiện trong tủ đồ của chiếc áo đấu mang hình “khẩu pháo”, còn trong tủ là áo đấu của “Lữ đoàn đỏ”, thế là mỗi cùng xem bóng, bầu khí đều cực kỳ căng thẳng.

Trong lòng thầm nhủ: Chắc chắn , đội của sẽ thắng!

“Bình tĩnh nào! Hay là mày định trêu ngươi tao khi thua hả?” King cố tình khiêu khích.

Giọng điệu đầy khiêu khích lập tức châm ngòi cho ngọn lửa trong n.g.ự.c . bực dọc mặt , chẳng thèm đáp. Dù thích King đến , thì chỉ cần đụng đến kết quả trận đấu, tuyệt đối sẽ nhân nhượng!

“Tao nghĩ nhất là mày nên ngủ tiếp Uea, vì tối nay đội mày thế nào cũng thua thôi.”

“Có vẻ như chính mày mới nên ngủ đó.”

“Xin nha, mày đội hình sân ? Nhìn ngay Pháo thủ của tao chắc chắn sẽ thắng!”

“Cẩn thận coi chừng pháo của mày chệch hướng đó!” phản công, khiến bật thành tiếng. King giật lấy cái gối trong tay , nửa nghiêng sát , cánh tay thì tự nhiên vòng qua vai .

“Hay là cược ?” – , cầm điện thoại bằng tay còn .

ngơ ngác, sang: “Cược gì cơ?”

“Đội nào thắng tối nay, kẻ thua một việc theo yêu cầu của thắng.”

sững sờ: “Điên !”

“Thú vị mà!”

“Tao thấy chẳng thú vị chút nào.”

“Mày thấy chán là vì Liverpool sẽ thua chứ gì!”

“Không đời nào!” – bật , cái vẻ lè lưỡi khiêu khích của mà trong lòng bỗng sục sôi quyết tâm.

“Mày chắc chắn thế mà dám chơi với tao? Nếu tin Liverpool thắng, thì cược với tao chứ!”

chần chừ. Thật tin đội sẽ thắng, nhưng bóng đá vốn bất định, đôi khi dẫn thua ngược phút chót. Nếu Liverpool thua, lỡ King bắt cái gì kỳ quặc thì

“Nếu mày thắng, mày bắt tao gì cũng , chẳng lỗ gì cả! Còn nếu tao thắng, tao hứa sẽ khó mày quá .” Anh giơ hai tay gáy, ngả sofa, trấn an chậm rãi từng chữ: “ , đội hình là đội tao kèo đó. Nếu mày dám thì thôi…”

“Cược thì cược!” – sốt ruột ngắt lời, buồn để khỏi thấy cái mặt đắc ý .

“Vậy chốt nha. Nếu mày thắng, tao mày. Nếu tao thắng, mày tao. Đồng ý ?”

“Ừ.” vẫn dứt khoát trả lời mà sang.

Sau khi thỏa thuận, King im lặng một lúc. Bỗng tiếng sột soạt bên cạnh, thì thấy điện thoại mở chế độ ghi âm, đưa hẳn sang mặt .

“…Nhất định ghi âm ?” – hỏi, nửa ngờ vực nửa bất mãn.

“Cược thì bằng chứng chứ!” – khóe môi cong cong, khóa màn hình điện thoại, nhấc lon bia lên một ngụm.

, thấy màn hình TV chuyển sang phát sóng trực tiếp trận đấu, trong lòng thầm nghĩ…

Cứ đợi đó mà xem! Nếu thắng, nhất định sẽ bắt tòa nhà văn phòng hét to mười bất lực’!

Trận đấu chính thức bắt đầu. Cả và King đều dán mắt màn hình TV, chớp mắt. Bình thường bóng đá thắng thua vốn dĩ chẳng gì to tát, nhưng riêng trận , cầu nguyện trong lòng, chỉ mong đội đừng thua.

Ngay khi nhập cuộc, Liverpool nhanh chóng chiếm thế kiểm soát bóng, bao lâu còn vươn lên dẫn 1–0. liếc sang một cái.

“Vui mừng sớm quá đấy, mới hai mươi phút thôi.” – King nhướn mày.

ôm chặt cái gối trong lòng, chẳng hiểu lấy sự tự tin đó, nhưng quyết định phớt lờ.

Những kẻ gây chuyện thường thích lời xui xẻo.

vui bao lâu, trong vòng mười phút, Arsenal gỡ hòa. King hò hét ăn mừng, còn chỉ bật một tiếng “chán thật!”.

Không , Liverpool nhất định sẽ ghi thêm bàn nữa!

tự an ủi bản , tiếp tục dán mắt màn hình. Trong lòng liên tục gào thét: “The Reds, ghi bàn !” vẻ thứ chẳng hề thuận lợi. Cú sút thì thủ môn chặn , bàn thắng thì trọng tài thổi việt vị, và chẳng bao lâu , Arsenal lội ngược dòng dẫn 2–1.

King ngả sofa, một tay kê gáy, chân vắt chéo, tay còn thong thả nâng lon bia, vẻ mặt kiêu ngạo đến khó ưa.

“Tao mà, vui sớm quá đó!” – nửa miệng.

“Mày cũng đừng vui mừng quá sớm.” – lạnh giọng đáp, còn King chỉ nhún vai, tiếp tục ung dung uống bia, mắt vẫn dán TV.

cầu xin! Có thể thua bất kỳ ngày nào, nhưng nhất định hôm nay!!

Kết thúc hiệp một, đội của King vẫn dẫn 2–1. Sang hiệp hai, khi “The Reds” dồn ép tấn công, vẫn đầy hy vọng, nhưng đáng tiếc, cơ hội ghi bàn chẳng thấy .

Trận đấu càng trôi về cuối, hy vọng của càng lung lay. Và , tỉ vẫn dừng ở 2–1…

ném cái gối xuống sofa, tức đến mức chỉ đập phá tất cả! Tại sa sút thế cơ chứ!

“Tao thắng !” – tiếng lớn bên cạnh vang lên, như g.i.ế.c c.h.ế.t vì tức tối. giận dữ tắt phăng cái TV.

“Tao gì?” – nghiến răng hỏi.

trừng mắt King, lòng dù đầy miễn cưỡng nhưng vốn là kẻ giữ chữ tín. Đã cược thì thể nuốt lời, mà còn bằng chứng ghi nữa, trốn cũng chẳng trốn .

“Ngồi xuống.” – vỗ nhẹ lên đùi, hiệu cho .

hít một thật sâu, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn lòng , như một kẻ buông xuôi phận.

Cánh tay vòng ôm lấy eo , đôi mắt hững hờ đảo qua khuôn mặt từ xuống , khóe môi cong lên, nụ dịu dàng. cố giả vờ bình tĩnh, dám thẳng mắt … Đừng thấy nhịp tim ! Nó nổ tung mất !

“Nói , mày tao gì?” – hỏi vội, sợ bản đỏ mặt đến phát cháy.

King siết chặt hơn, chóp mũi cọ nhẹ nơi cổ .

Động tác khiến bỗng thấy… vận mệnh chắc chắn là trêu chọc !

Chẳng lẽ… định… cái đó?!

Hơi thở nóng hổi phả lên da , ngọt ngào đến mức khiến vô thức tận hưởng. đưa tay vòng qua cổ , điều chỉnh chút góc độ để gương mặt tuấn tú áp sát cổ . Đôi môi ấm áp lướt nhẹ từ yết hầu nhạy cảm đến má , khiến từng thở cũng run rẩy.

King ngẩng mặt, hôn khẽ lên môi . Không nụ hôn nồng nhiệt, chỉ là một cái chạm nhẹ, nhưng khiến hổ còn hơn cả mật xác thịt.

“Tao nghĩ … coi như nợ .” – khi còn đang bối rối, thì thầm, giọng khẽ mềm như gió. “Gần bốn giờ sáng , mày thể ngủ thêm một tiếng nữa. Vào phòng .”

Mọi chuyện như tưởng. Toàn nóng rực, tâm trí hỗn loạn, vội bật dậy khỏi lòng , ngoảnh khi đổi ý.

King tắt hết đèn phòng khách, chỉ để ngọn đèn hành lang le lói. Anh , bước phòng ngủ.

Như thường lệ, khi lên giường bật đèn bàn cạnh đầu giường, nhưng đèn sáng.

“Uea, mày ngủ ?” King hỏi khi đóng cửa phòng ngủ, xuống cạnh giường. Căn phòng chìm trong bóng tối vì đèn ngủ bật lên .

“Bóng đèn hư ,” lầm bầm, lo lắng, vội vã định xuống giường lấy bóng mới.

“Làm gì thế?” cất tiếng.

“Đi bóng đèn.” với tay bật công tắc, nhưng kịp lúc một bàn tay lớn nắm lấy cổ tay .

“Thôi để sáng mai , mày ngủ .”

“Tại …”

Càng ở trong bóng tối, nỗi lo sợ trong càng dâng cao. Trước khi cảm xúc suýt nữa vỡ òa, King kéo mạnh tay, khiến bật lên giường.

“Không .” Giọng dịu êm an ủi, chậm rãi đè xuống nệm khom ôm chặt lấy : “Có tao ở đây, sẽ hại mày , chỉ tao thôi.”

Trong lời pha chút hài hước, cánh tay rắn chắc của dịch xuống vòng ôm eo , ép sát , cố điều hòa nhịp thở cho . Dưới giọng nhẹ nhàng, dần dịu , khẽ vuốt đầu bằng lòng bàn tay, sợ hãi trong lòng cũng theo đó mà lắng xuống.

“Ngủ ! Khoảng một tiếng nữa là trời sáng .” King dịu dàng nhắc.

nghẹn một chút, nhắm mắt ngay lập tức và úp mặt n.g.ự.c ôm . Nỗi sợ, sự bất an trong lòng từ từ tan biến, đó là một cảm giác bập bùng, run rẩy.

Chưa bao giờ chăm sóc một cách ấm áp đến thế, từng thấy thể bớt sợ hãi , dám chấp nhận sống trong bóng tối và tin rằng ôm chặt trong vòng tay King là an . Ở bên , thấy thể buông bỏ phòng vệ, tin tưởng .

Không nhận , nhưng bây giờ thật sự thể nắm giữ cảm xúc của — một cảm xúc an , kích thích, đau đến nghẹn thắt. Nếu ngày còn tin rằng bao giờ sẽ lòng ai, nếu bỗng điên dại mời “bạn tình”, nếu dừng mối quan hệ thể ngay khi chớm nhận cảm tình với King, lẽ chuyện đến nỗi thế .

Điều nực nhất là giờ đây vẫn thể cắt đứt với

Mười năm trôi qua kể từ thuở trung học, luôn tự nghĩ đủ mạnh để đối mặt thứ. Vậy mà những gì xảy hôm nay cho thấy, dù trưởng thành, bản chất đứa trẻ trong vẫn hèn nhát. Rõ ràng rõ chuyện thuộc về , vẫn luyến tiếc, nỡ buông tay.

như nhà khoa học cuồng quá trình khám phá bí mật của hố đen, bên trong gì, bất giác tiến gần hơn ánh mắt say mê của nó.

Hố đen vô tận đó nuốt chửng , và ở khoảnh khắc , hiểu rằng chẳng dễ gì thoát nữa.

Loading...