Trưởng thôn phất tay cho giải tán.
Bác dâu cuống báo công an: “Nhị thúc , chắc chắn là nhà thằng hai phóng hỏa, ông chứng cho !”
Trưởng thôn chẳng buồn ngẩng mắt: “Sao, bà camera tận mắt thấy?”
“Đây là nhà bà, bếp bà, nhà thằng hai mới đến ngày đầu, phòng khách nghỉ, đốt bếp bà ?”
Nụ trưởng thôn lạnh hẳn: “Dâu cả, gì thì dùng não !”
Bác dâu cứng họng.
Ông lười thêm, đầu . Trước khi , liếc khóe môi : “Tiểu Tuyết?”
“Vâng, bác gọi cháu?”
Ông trầm ngâm, dặn: “Lần đầu về, gì nhẹ tay thôi.”
chớp mắt: “Biết chừng mực ạ.”
8
Tầm giữa chiều, ông bác cả đang ngủ ngoài bờ ruộng cuối cùng cũng về nhà.
Ối giời, cái mặt nắng bong tróc hết cả. Cả đen đỏ, nổi bật lên đôi mắt trắng dã.
Nhìn y như bạn châu Phi .
Vừa bước cửa, còn kịp nổi đoá với , cảnh tường nhà xác xơ cho sững .
“Chuyện gì thế?” Ông nửa gian bếp còn đen hơn cả mặt mà đờ , tin nổi sang bác dâu hỏi.
“Ông điên ? Không việc gì đốt bếp gì?!”
Bác dâu nghẹn một bụng tức, nhảy dựng lên: “Là nhà thằng em hai đốt đấy! Không ! Không ! KHÔNG PHẢI TÔI!!”
Bà chỉ nhà cắn vài hạt dưa, chẳng thấy cái bếp . Sao ai cũng đổ cho bà?
“Ông còn mặt mũi bảo ? Nhà cháy đến nơi, ông chỉ ngủ như lợn!”
Mặt bác cả còn đen hơn.
Ông ngủ ? Là tức ngất đấy chứ! Không thấy mặt ông cháy nắng tróc cả da ? Giữa trưa nắng như đổ lửa, ai thích ngoài ngủ?
Ánh mắt như d.a.o của bác cả lia về phía ba nhà .
Bọn vô tội bao.
Ba ngước trời, đất, thì bứt tay.
im lặng mãi cũng bất lịch sự, bèn mở miệng:
“Bác đói ? Để cháu nấu cơm tối nhé?”
Bác dâu suýt nghẹn thở.
Còn nấu nữa á? Một bữa cơm đốt cả cái bếp, nấu thêm bữa nữa chắc cháy cả nhà!
“Không cần cô! Đợi mà ăn!”
“Vâng ạ!”
toe, xách hành lý chọn một phòng trống mà ở.
Ba cả đời gây chuyện to như , ngờ bỏ qua nhẹ như , giờ hồi hộp thấy rõ.
“Họ… tay ám hại chúng ?” Mẹ bồn chồn.
bảo yên tâm.
Lúc đến sẽ bán lấy năm mươi vạn cơ mà? Tiền tay, họ sẽ dám manh động .
Ba còn lo hơn: “Hay là, Tiểu Tuyết, con trốn trong đêm !”
Chứ lẽ bán thật.
nhướn mày: “Ba thấy mấy cái chiêu mèo quào của họ bán con chắc?”
Ba nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Vậy còn ở đây gì? Đi sớm .”
Thế thì ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/bi-ho-hang-ban-lay-sinh-le-toi-dep-luon-lu-ho-hang-doi-lot-tinh-than/4.html.]
Không sợ trộm, chỉ sợ trộm nhớ. Đã trắng trợn đến , để họ toại nguyện, sẽ dây dưa mãi.
“Vậy con tính ?”
: “Họ đổi con gái lấy tiền sính lễ ? Chị họ con còn đang rảnh đó.”
Chuyện thế , để họ tự xử nội bộ mới hợp lý.
9
Sáng hôm , hoặc do sợ đêm dài lắm mộng, hoặc do nhà bác cả e dè , tảng sáng nhà trai mò tới.
Một một con trai.
Thằng con chừng hơn ba chục, trông ngáo ngáo, nhưng to bè, cơ bắp nổi cuồn cuộn.
Bà thì mắt tam giác, sân là cặp mắt láo liên.
Bác dâu ghé sát nhỏ: “Con bé ở phòng trong cùng tầng một, tí nữa kéo ba nó , để Trần Hải khoá cửa .”
“Thế ? Nhỡ nó gọi công an…”
Bác dâu phẩy tay: “Sợ cái gì? Đây là nhà , ai chứng minh gì?”
“Cậu đừng thật, xé áo, ôm lòng là . Nó báo công an thì cũng bằng chứng gì ?”
“Đến lúc rùm beng lên, nó chỉ thể lấy con trai cô chồng.”
Đối phương nghĩ một lát gật đầu: “Làm theo cô.”
Bàn xong, bác dâu hét toáng: “Lục Vân, lão Nhị, việc!”
Nhà dậy sớm lắm, đợi bà gọi là ngay.
Ba đáp lời bước .
Trước khi , ba còn dặn: “Đừng để mạng , còn tuỳ con.”
Đùa , dùng đòn dơ , còn nhịn? Ngay cả rơm cũng chút tính, giới hạn thì khỏi tình nghĩa.
Cùng lắm cá c.h.ế.t lưới rách!
Ba , lên lầu.
Gõ cửa phòng chị họ.
Chị còn tỉnh ngủ, dụi mắt mở cửa, rõ càm ràm: “Mẹ, mới mấy giờ gọi con gì?”
c.h.é.m nhẹ một phát gáy, chị mềm oặt.
Vác xuống lầu, ném lên giường phòng , đắp chăn kín.
Rồi trèo cửa sổ , vượt tường ngoài.
Sân khấu bày, xem kịch thôi!
10
Trần Hải đầu óc đần, bảo .
Cậu răm rắp chui phòng, then trái cửa.
Mười phút , trong phòng vang lên tiếng con gái la hét.
Ba hốt hoảng chạy từ sân : “Sao như ai hét?”
“Chết , Tiểu Tuyết còn dậy, nó gặp chuyện ?”
Mẹ lao nhà.
Bác dâu đang đắc ý tóm : “Vội gì? Ở nhà chuyện gì , chắc con chuột chui dọa nó thôi.”
Mẹ vã mồ hôi: “Không , con bé gan lắm, dễ gì hoảng thế.”
Mẹ bà Trần, nghi ngờ: “Lúc nãy thằng đàn ông nữa mà? Hắn ?”
Bác dâu liếc mắt cùng bà , cả hai gian.
Hừ, động tĩnh , chắc chắn Trần Hải “ xong”. Kéo nó vài phút nữa, gạo cũng thành cơm thôi!
Mẹ giậm chân: “Bà , thằng đó ? Chẳng lẽ nó…”
Càng càng sợ, sấn trong.