BỊ HỌ HÀNG BÁN LẤY SÍNH LỄ, TÔI DẸP LUÔN LŨ HỌ HÀNG ĐỘI LỐT TÌNH THÂN - 5
Cập nhật lúc: 2025-09-05 17:07:00
Lượt xem: 581
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bác dâu ghì chặt, kéo dỗ: “Đừng nóng, hại cháu ?”
“Trần Hải thật thà, là đối tượng tuyển kỹ cho Tuyết đấy, tụi nhỏ phòng vài câu thì ?”
“Đừng phá việc!”
Mẹ đỏ mắt: “Bà bậy!”
“Nhà ai mà con gái dậy cho đàn ông phòng? Bà còn kéo nữa liều đấy!”
Bác dâu bĩu môi, coi gì.
Một đứa nhát thịt, liều thì gì?
Đang giằng co, trong phòng vọng vài tiếng hét.
Ở giữa còn tiếng gọi:
“Mẹ, cứu con!!”
Tiếng kêu đó trọn vẹn vang , đủ để bác dâu khựng .
Âm thanh … như con gái ?
Đang ngơ ngác, trong phòng vang lên tiếng tát chan chát.
Trần Hải gầm gừ nổi điên: “Là mày cho tao ! Không lời tao đập c.h.ế.t mày!”
Giây , giọng nữ the thé: “Đồ ngu! Tao bao , mày bắt nhầm !”
Qua mấy câu, mặt bác dâu biến sắc.
lúc đó, nhai bánh bao bước vô.
Thấy cả đám đang giằng ở cửa phòng, bộ ngạc nhiên: “Sáng sớm náo nhiệt ghê ha? Ăn ?”
Bác dâu trợn trừng: “Sao cô ở đây?”
giơ bánh: “Đói, nhà hết bếp, cháu ngoài kiếm đồ ăn.”
Bác dâu đập đùi: “Cô ở ngoài, thế trong phòng là ai?”
11
liếc mắt hiệu cho , hiểu ý, lùi một góc xem kịch.
Còn bác dâu thì như điên, nhào đến cửa đập ầm ầm:
“Trần Hải! Mở cửa!”
Trần Hải gân cổ: “Không! Mẹ tao bảo đây là vợ mua về, là của tao !”
Chị họ sụp đổ: “Mẹ! Lôi thằng điên !!”
Tiếc , kệ bọn họ la hét, cửa phòng vẫn vững như bàn thạch.
Bởi cái cửa vốn gia cố để nhốt .
Giờ , cái lồng tặng thẳng cho con gái ruột.
Đập nổi, bác dâu sang tru tréo với Trần: “Bảo con bà mở cửa!!”
Mẹ Trần chần chừ.
Hẹn là nhốt con gái trong phòng, con trai bà diễn cho xong, xem như chuyện định.
Giờ trật nhân vật chút thì . Chỉ cần là con gái là , là ai chẳng quan trọng.
Mở cửa giữa chừng thì kịch hỏng hết.
Bác dâu nổi đoá: “Bà mở gọi công an!”
Mẹ Trần nhún vai: “Cứ gọi. Đây là nhà chị, con trai chị đưa , ý cũng của chị, tiền chị nhận.
“Dù công an đến, con trai cùng lắm coi như mua dâm, con gái chị thì là… bán dâm!”
Bác dâu uất nghẹn: “Bà!!”
Mẹ Trần thèm giận, còn trấn an ngược :
“Dù cũng thế , cứ bừa , lấy ai chẳng là lấy?”
“Năm mươi vạn như thoả thuận, vẫn chi.”
Nghe thế, bác dâu còn định quát, bác cả bình tĩnh, túm vợ .
Mắt bác cả láo liên, khiến bác dâu lạnh sống lưng.
“Ông… ý gì?”
Bác cả trầm ngâm: “Ai quan trọng, gom tiền cho thằng con trai mới là chính!”
Bác dâu loạng choạng, tay đập cửa cũng ngừng.
Trong phòng loáng thoáng, chị họ vỡ vụn.
Không ngờ chỉ mấy phút, bố ruột bán chị — còn bán cho thằng ngốc!
“Ba! Con là con gái ruột của ba mà!”
Chị gào xé họng.
Bác cả lạnh như tiền: “Hầy, chuyện tới nước , con thông cảm cho trai !”
“Yên tâm, thế nào con cũng là đứa con gái ba thương nhất!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/bi-ho-hang-ban-lay-sinh-le-toi-dep-luon-lu-ho-hang-doi-lot-tinh-than/5.html.]
Thương kiểu , chỉ bằng mồm.
12
bẻ một khúc gậy to ở ngoài sân, bước nhà.
Trong sự im lặng nặng nề, tung chân đạp cửa.
“Rắc!” — nửa cánh cửa gỗ vỡ toang.
Cảnh trong phòng lộ .
Chị họ nước mắt lưng tròng, mặt xám như tro, chiếc đồ ngủ xé rách bươm.
Chị co rúm trong góc, ôm chặt lấy .
Trần Hải thì sấn sổ sàm sỡ, chị chống cự kịch liệt khiến phát điên.
Nói chi là chiếm tiện nghi, y như đang hành hạ .
Da thịt lộ của chị bầm tím loang lổ, thảm hại vô cùng.
cúi bước .
Chị mấp máy môi, còn mặt mũi cầu cứu .
Chị màn vốn gài cho , né , giờ chị rơi . Chị hổ dám .
cân cây gậy trong tay: “Ân oán tạm gác. Nói , thằng chị xử ?”
Mắt chị bỗng sáng bừng từ trong tro tàn: “Phó Tuyết, em cứu chị , chị sẽ trả!”
“Chốt! Chị chắn cửa.”
vung gậy, giáng thẳng chân Trần Hải.
Tiếng la như heo chọc tiết vang dội.
Ngoài cửa, Trần hoảng loạn, chửi rủa lao .
Chị họ nhanh như chớp, chất chứa hận thù, lật đổ một cái bàn chặn chặt cửa.
Chốc lát, ngoài , trong nổi.
ép Trần Hải góc tường, đập cho thành cháu chắt.
Đến lúc cuối, rống: “Hu hu hu, là bắt ! Muốn đánh thì đánh , đừng đánh hu hu…”
Thấy chẳng còn miếng thịt lành, phang một gậy cho xỉu luôn.
“Gọi công an .”
“Không !”
Bác cả quát to ngoài cửa.
Chị họ sững , hai hàng nước mắt rơi im lặng.
“Không gọi cũng …” cân nhắc, xách như xách con lợn chết, quẳng ngoài.
Mẹ Trần gào ôm con.
Cũng chẳng dám loạn nữa, lủi thủi ôm con về.
Ra khỏi phòng, bác dâu nhào tới ôm con gái lóc, gọi “tim gan bảo bối” ầm ĩ.
Chị họ khẩy, tự tát hai cái:
“Hôm nay chuyện , truy cứu — coi như trả nợ cho các !”
Dứt lời, chị thẳng lên lầu, khoá cửa, im bặt.
13
Nửa đêm, tiếng gõ cửa sổ.
trèo , thấy chị họ kéo vali nhà.
“Chị đây. Trước khi nhắc em một câu: mai đừng ăn uống thứ gì trong nhà. Ba chị lắm trò lắm.”
“Hai vẫn bỏ ý năm mươi vạn, định mai cho cả nhà em ngất.”
“Đem em đóng gói đưa cho Trần Hải đổi tiền, còn ba em dàn cảnh tai nạn xe.”
“Như , em đổi năm mươi vạn, di sản ba em họ cũng ôm hết.”
Chị bình thản kể hết kế hoạch.
mà chẳng ngạc nhiên.
Chị cau mày: “Em đoán ?”
nhún vai: “Chứ nữa. Con gái ruột còn đem đổi tiền , tử tế mà thả cho nhà em ?”
Chuyến về, vốn là chuyến “ăn thịt nhả xương”. Họ định bỏ qua cho . cũng định bỏ qua cho họ.
Chị thở dài: “Biết là . Chúc em may mắn.”
Chị chìa tay: “Cho chị mượn bộ đồ.”
“Tại ?”
Ánh mắt chị âm u: “Không đứa bụng nào giặt cho chị đến nát hết đồ.”
: …
Khà khà, quên mất vụ đó.