Thông báo
MonkeyD đã mở lại tính năng “Donate”. Các team có thể vào mục “Thông tin” để chủ động bật hoặc tắt tính năng này.

BỊ HỌ HÀNG BÁN LẤY SÍNH LỄ, TÔI DẸP LUÔN LŨ HỌ HÀNG ĐỘI LỐT TÌNH THÂN - 6

Cập nhật lúc: 2025-09-05 17:07:35
Lượt xem: 644

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sáng sớm hôm , chị biệt tăm.

 

Nhà bác cả chẳng buồn tìm, còn đặt một bàn ăn linh đình, tha thiết mời nhà .

 

Cái điệu “khác thường” , cứ như sợ là hồng môn yến.

 

Ba nhà , bèn… vô tư ăn.

 

cũng là cơm bình thường mà vất vả “đổi” , ăn thì phí.

 

Mười phút bữa, chúng hợp tác… lăn bất tỉnh.

 

Nụ bác cả tắt phụt, lộ bản mặt thật.

 

“Phì! Vì cái nhà vô dụng mà tốn bao nhiêu công!”

 

Bác dâu bực bội: “Thôi đừng nữa, mau đưa sang nhà họ Trần, tiền cầm thấy cồn cào!”

 

“Ông lái cái xe van rách , chở cặp vợ chồng thằng hai lên núi, kiếm cái vực mà đẩy!”

 

“Miệng ngoài thì bảo họ về , dăm hôm nửa tháng tìm thấy thì cũng chẳng còn mẩu xương!”

 

14

 

nhét bao tải, lắc lư đưa cổng nhà họ Trần.

 

Trần Hải ngại: “Đổi khác ? Con nhỏ đánh đau lắm!”

 

Bác cả gắt: “Đã đánh thuốc mê còn sợ gì! Đập gãy tay nó, nó hết đánh!”

 

“Ờ thì…”

 

Bàn giao xong, cửa đóng sập.

 

Trần Hải mò lấy cây búa, thì chạm ngay đôi mắt đen trắng rõ ràng của .

 

mắt híp: “Cầm búa định đập ai thế?”

 

Trần Hải rùng : “Đ… đập …”

 

Giây , cây búa nhỏ gõ ngay lên , thanh thanh vang vang.

 

Xả giận xong, xách cửa, thuê bừa chiếc xe, bám theo định vị của ba , chạy thẳng lên quả đồi heo hút.

 

Trần Hải từ run rẩy biến thành gào :

 

“Đừng g.i.ế.c ! sai !”

 

“Mua bán là phạm pháp, sai, tự đồn công an đầu thú!”

 

“Chị ơi, tha cho em!”

 

Ồn ào quá, quát: “Câm! Lải nhải là quẳng xuống đó!”

 

Nhìn sườn dốc dựng bên đường, im re, co ro thành cục, thút thít như cún con.

 

Không bao lâu, xe lên tới đỉnh, xa xa thấy chiếc van rách của bác cả.

 

lúc , bác cả và bác dâu đang đẩy xe, hướng về mép vách đá.

Chừng mười mét nữa là chiếc xe thể lao xuống vực, tan xương nát thịt.

 

Nghe tiếng động cơ, bác cả ngoái , thấy .

 

Mặt ông biến sắc ngay: “Không mày ngất ?”

 

Ông cũng hiểu, đến mức thì cũng vô ích.

 

Chưa đợi đáp, ông nghiến răng: “Vừa , cho mày đường sống mà cần, đòi c.h.ế.t chung với ba mày!”

 

“Thế thì cùng lên đường luôn!”

 

Ông giang nanh múa vuốt xông về phía .

 

Trong xe, Trần Hải thấy cảnh đó bèn che mặt.

 

Không nỡ , thật sự chút tự lượng sức nào về ‘thực lực chiến đấu’ của cô cháu gái !

 

cũng trách .

Lúc ở bờ ruộng thì bác cả chọc tức đến ngất.

Lúc ở nhà đạp cửa, ông ngoài.

Từ đầu đến cuối, ông từng thấy tay.

 

 

Vì thế, khi tung một cú đá vỡ xương chậu ông , cả gương mặt ông chỉ còn kinh hãi và đau đớn.

 

“Mi… mày…”

 

Ông nổi.

 

đạp chân lên mặt ông : “Bác ơi, bất ngờ , vui ?”

 

Ai bảo bố ‘mềm’ chỉ sinh đứa ‘yếu’?

 

Chưa câu đó ?

Vật cực tất phản.

Ba các bắt nạt cả đời, đến thì tiến hoá thành đại ma vương .

 

15

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/bi-ho-hang-ban-lay-sinh-le-toi-dep-luon-lu-ho-hang-doi-lot-tinh-than/6.html.]

Bác dâu thấy cảnh đó thì bỏ xe chạy.

cũng chẳng chạy xa.

 

Bị ba từ xe bước xuống đuổi theo, tóm tóc lôi về.

 

Kéo một chỗ, mặt đầy oán hận.

 

Bắt nạt thì thôi .

Cùng một nhà, mà dám tay g.i.ế.c ?

 

Còn ba , một dài im lặng, cất tiếng — là nỗi thất vọng tột cùng:

 

“Anh cả, em từng với , đối xử với em như ?”

 

Câu ông chôn trong lòng mấy chục năm.

 

Ông vẫn nghĩ, em ruột, gãy xương còn dính gân.

Con ai cũng tính toán, nhưng đáng kể.

Đến chuyện đại sự, em ruột luôn là đồng đội đáng tin nhất.

 

Không ngờ.

 

Một đời , đuổi ông khỏi quê là cả.

Chiếm gia sản của ông là cả.

Giờ lấy mạng ông, cũng là cả.

 

Bác cả nhe nanh trợn mắt: “Trong nhà tao là trưởng nam, tao là đủ! Cần quái gì thêm mày!”

 

“Mẹ tao đúng! Mày chỉ xứng túi m.á.u nuôi tao!!”

 

Ba nhắm mắt, .

Lưng còng hẳn xuống.

 

Xưa nay trông mong gì tình , mà giờ vẫn thấy đau.

 

hỏi Trần Hải: “Biết lái xe ?”

 

Trần Hải lắc: “Không ạ.”

 

Không thì .

 

trói bác cả và bác dâu, nhét chiếc van.

Ấn Trần Hải ghế lái.

 

“Đây là ga, đây là phanh, đây là vô-lăng. Có tay là .”

 

“Từ đây lái xuống chân núi, ân oán giữa tao với mày xoá.”

 

Mắt Trần Hải sáng lên: “Nói là giữ lời nhé?”

 

“Tất nhiên!”

 

Hắn phấn khích, đạp một phát ga, khiến bác cả bác dâu chửi ầm:

 

“Xuống núi đừng đạp phanh!!!”

 

“Từ từ! Lật xuống vực là chết!!!”

 

“Phanh! Phanh! Phanh!!!”

 

 

16

 

Dưới chân núi, công an chờ sẵn, tóm gọn cả xe đưa về đồn.

 

Với lời khai của nhà Trần Hải, của chị họ và của ba con , tội của bác cả bác dâu như đóng đinh.

 

Chúng quê, đợi đến ngày tuyên án.

 

Hai phạt mười năm tù.

 

Ngày phán quyết, ông họ mà từng gặp mặt cuối cùng cũng về.

 

Về cái là gom hết đồ của bác cả bác dâu quẳng khỏi nhà.

Đối ngoại tuyên bố: hai đó quá mất mặt, cắt đứt quan hệ với bố .

 

Rồi gọi cho chị họ, giục về nhà lấy chồng để đổi tiền sính lễ tiêu xài.

 

Chị họ tặng nửa tiếng chửi liên , hôm bay sang châu Phi.

 

Nhiều năm , khi tin nhà họ, con tiểu học.

 

Nghe bác cả bác dâu tù, họ đuổi khỏi nhà.

Họ dám đụng con trai, nhưng dám đụng con gái.

 

Một đơn kiện, lôi con gái toà, yêu cầu con gái phụng dưỡng.

 

Chị họ chẳng thèm toà.

Từ ngày bản án, mỗi tháng, theo mức tối thiểu, chị đều mua hết bằng… tã lớn gửi về quê.

 

, tiền nuôi dưỡng chị cũng gửi.

Các tiêu hết, là chuyện của các .

Gì cơ? Không chỗ ở cố định, nhận ?

 

Liên quan gì đến ? Cứ xem gửi ?

 

(— Toàn văn hết —)

 

 

Loading...