BÌNH YÊN ĐẾN MUỘN - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-10-14 06:37:13
Lượt xem: 149
Văn án
và Âu Dương Cẩn Ngôn yêu suốt năm năm.
Sau một năm sống chung, phát hiện ở bất kỳ thói nào khiến thể chịu nổi.
Anh đề nghị chúng nên gặp mặt hai bên gia đình, đăng ký kết hôn.
suy nghĩ một lúc, chẳng tìm lý do gì để từ chối, nên liền theo về mắt nhà .
Nhà thuộc tầng lớp trung lưu, là con một trong gia đình.
Ba đối với đặt kỳ vọng quá cao, họ luôn : “Không cần con giàu sang phú quý, chỉ cần cả đời bình an, thuận lợi là .”
Âu Dương Cẩn Ngôn sớm gặp ba vài .
Ba hài lòng về , rằng tôn trọng phụ nữ, gia trưởng chỉ thế là hơn phân nửa đàn ông ngoài .
Mẹ bảo trông cũng sáng sủa, bảo rằng nếu chúng sinh con, chắc chắn sẽ là một đứa trẻ đáng yêu.
Còn , yêu cầu với bản cũng chẳng cao: chỉ mong đến già đừng mắc cao huyết áp, tiểu đường, tai biến ung thư là lắm .
ngay ngày đầu tiên đặt chân đến nhà Âu Dương Cẩn Ngôn, bậc cửa cao chót vót của nhà cho ngã sõng soài.
Cú ngã đau điếng, đầu gối trầy da, sưng vù cả lên.
Khoảnh khắc đó, trong lòng thoáng dâng lên một nỗi sợ mơ hồ.
Phải chăng… đây là lời cảnh báo của ông trời dành cho ?
…
Chương 1
Anh một trai và một chị gái.
Cả hai đều kết hôn, mỗi nhà một đứa con trai, một đứa thì đang học cấp ba, một đứa thì học cấp hai.
Lần đầu về mắt, tất cả đều mặt.
Trước khi , Âu Dương Cẩn Ngôn với :
“Nhà ở nông thôn, tập quán và suy nghĩ chắc sẽ khác với thành phố như em. Nếu em thấy quen gì khác biệt, đừng phản cảm cũng đừng tỏ thái độ, vì chúng cũng sống chung với họ.”
Nghe thì vẻ như đang trấn an , nhưng lòng bất an lạ thường.
Rốt cuộc là khác biệt tới mức nào đây?
Vừa tới nơi bao lâu, vấp ngã.
Âu Dương Cẩn Ngôn vội chạy mua t.h.u.ố.c sát trùng, băng cá nhân và đủ thứ linh tinh.
Mẹ :
“Không , gì to tát chứ. cắt cỏ còn liềm c.h.é.m trúng tay mà chẳng bôi t.h.u.ố.c gì hết, để đó là khỏi thôi.”
Ba phụ họa:
“Ừ ừ, tí xước thôi mà, đừng quá lên thế.”
Chị gái tỏ vẻ bất bình, sang :
“Em , em trai đối với em thật đó. mà thương, chồng chẳng thèm lấy một cái.”
Chị dâu giọng to át cả bàn:
“Chị còn đỡ, thương vẫn nấu cơm. Còn ông chồng thì dài giường nghịch điện thoại.”
liếc sang Âu Dương Cẩn Ngôn, bắt gặp ánh mắt đầy lo lắng.
khẽ lắc đầu, hiệu rằng .
trong lòng hiểu, đúng là khác biệt.
Lúc ăn cơm, đặc biệt giới thiệu với hai đứa nhỏ:
“Đây là con chị gái con, còn là con trai con. Đều là một nhà cả.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/binh-yen-den-muon/chuong-1.html.]
Rồi sang hai đứa nhỏ: “Có chuyện gì thì tìm dì , dì là thành phố, điều kiện, mối quan hệ, dì giúp các con.”
Chị dâu lập tức chen lời:
“Mẹ sai , Tiểu Lộ gọi là thím chứ dì.”
Mẹ khanh khách:
“Ôi giời, đầu óc đúng là lú thật. Ờ đúng, Tiểu Triệt gọi dì, Tiểu Lộ gọi thím, gọi gì cũng thế, đều là một nhà.”
Cả nhà cùng phá lên .
Chỉ là .
cúi đầu, lặng lẽ nhai bát cơm trắng nấu cứng ngắc.
Hạt cơm khô khốc, cứng như đá, chặn miệng bằng , lẽ những lời chẳng mấy dễ .
thật sự :
“Thời đại bây giờ còn kiểu đại gia đình như xưa nữa. Cứ một nhà, hai nhà mãi, sống ở thời Dân Quốc nhà Thanh cho ?”
dám.
sợ sẽ cả đám vây lấy mà “giáo huấn”.
ngước Âu Dương Cẩn Ngôn, thấy vẫn đang bằng ánh mắt lo lắng.
chỉ khẽ lắc đầu, tỏ ý em , cả.
Ba sợ nhất là ngày gánh lấy phiền phức từ gia đình nhà chồng, nên từ đến giờ vẫn luôn sống tằn tiện, chăm tập thể dục, chỉ mong sức khỏe mà trở thành gánh nặng cho con gái.
Ấy mà mới đến đây bao lâu, cảm nhận rõ ràng một đại gia đình đang dần dần đổ hết trọng lượng của họ lên vai .
Cũng là bậc ba cả, nhưng thật đúng là một trời một vực.
Tối hôm đó, chị dâu ôm lưng nấu cơm, còn trai thì nhàn nhã qua .
hỏi chị dâu:
“Chị ?”
Chị giọng yếu ớt:
“Thoát vị đĩa đệm.”
ngạc nhiên.
Buổi trưa họ khoe với rằng trai là đầu bếp hạng nhất, việc trong thành phố, tiếng.
Thế mà giờ để vợ đau lưng nấu cơm?
nghĩ gì thì hỏi nấy.
Chị dâu gượng:
“Ở thành phố thì nấu , chứ về nhà thì .”
Mẹ lập tức chen :
“Thôi đừng kiểu châm chọc đó! Đàn bà mà nấu ăn thì để đàn ông nấu chắc?”
Chị dâu chịu thua:
“Con cũng , cũng kiếm tiền mà.”
Mẹ gắt:
“Dùcó gì nữa, phụ nữ vẫn hầu đàn ông chứ!”
Bà lầm rầm thêm một tràng, c.h.ế.t trân, chẳng nên phản ứng thế nào.
Tối đó, chỉ húp một bát cháo nấu bằng nồi cơm điện, một miếng rau cũng nuốt nổi.
đành lòng ăn, bởi đây là món ăn nấu bởi một phụ nữ đau lưng, vẫn cong bếp giữa những lời sai khiến.