BÌNH YÊN ĐẾN MUỘN - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-10-14 06:37:17
Lượt xem: 347

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chương 5

 

Anh chuyện thật sự .

 

Không chị tin từ , bảo rằng:

 

“Làm chứ, chỉ cần một triệu là xong! Để cháu tương lai hơn, chú mày bỏ cũng đáng.”

 

Âu Dương Cẩn Ngôn nổi giận, chỉ ghép bộ bảng lương của , chụp hình gửi cho chị.

 

Một giáo viên biên chế, lương hàng tháng gộp ... thật sự gì “ mắt”.

 

Chị gái xem xong, tin nổi:

 

“Mày ở Bắc Kinh mà chỉ kiếm từng ? Không thưởng ? Không dạy thêm ? Không hợp tác ăn, đầu tư chứng khoán ?”

 

Anh bình thản:

 

“Xin nhé, chị. Làm chị thất vọng . Em chỉ đủ sức nuôi bản thôi, ngay cả nuôi vợ cũng chắc lo nổi.”

 

Chị gào lên:

 

“Cả nhà đều trông mày đấy, mà mày sống kiểu hả? Mày thấy hổ ?”

 

Rồi cúp máy cái rụp.

 

, :

 

“Anh để họ hết như thế, chẳng khác nào bảo cho họ rằng vợ chồng chỉ là hai kẻ tầm thường, trong mắt họ chẳng khác gì phế vật. Anh thấy mất mặt ?”

 

Anh vẫn điềm tĩnh:

 

“Để họ hiểu càng sớm, càng . Phải cho họ chấp nhận thực tế, thì mới thôi mơ tưởng, mới tự xoay xở. Anh thể vì sĩ diện mà để họ ảo tưởng mãi, như chỉ hỏng cuộc đời đứa nhỏ thôi.”

 

mà ngẩn .

 

Thật sự, lý trí, cũng sáng suốt.

 

Cuối cùng, thằng cháu trai khi “chú cũng bất lực”, thì cũng bắt đầu tự nỗ lực học hành.

 

Năm , nó thi đỗ một trường hạng hai khá trong tỉnh.

 

Dù vẫn đủ điểm các trường ở Bắc Kinh, nhưng ít cũng về với thực tế.

 

Năm ba mươi ba tuổi, và Âu Dương Cẩn Ngôn cuối cùng cũng kết hôn.

 

Không cưới thì thật sự chẳng ăn nữa, bởi cháu trai của đều lấy vợ.

 

Người trong nhà ai cũng ngoại hình ưa , nên chuyện yêu đương, cưới xin dễ như trở bàn tay.

 

Vừa nghiệp bao lâu, ai nấy cũng lập gia đình định.

 

Ở quê, giá nhà rẻ, họ đều thể mua nhà trả thẳng, cần vay.

 

Cả hai đứa cháu đều thi đỗ công chức địa phương, một ở huyện, một ở xã.

 

Lương cao, nhưng định, gần nhà, nên cả nhà ai nấy đều hài lòng.

 

Khi bọn trẻ yên bề gia thất, trai và chị gái của Âu Dương Cẩn Ngôn cũng thôi còn mơ mộng chuyện “lên Bắc Kinh tìm cơ hội” nữa.

 

Một hôm, Âu Dương Cẩn Ngôn cẩn thận dò hỏi :

 

“Hay là... chúng cưới ?”

 

chỉ :

 

“Được thôi.”

 

Sau hơn mười năm cố gắng, hai đứa dựa ai, tự mua một căn hộ 89 mét vuông ở vùng ven Bắc Kinh.

 

Sổ đỏ tên .

 

Âu Dương Cẩn Ngôn đó là lễ cưới dành cho .

 

Mẹ , bảo:

 

“Lễ cưới gì chứ, chẳng hai đứa cùng ở đó ? Ai mà chia phần .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/binh-yen-den-muon/chuong-5.html.]

 

Chúng chọn kết hôn bằng hình thức du lịch.

 

Ban đầu định nửa vòng Trung Quốc, nhưng mới qua ba tỉnh, thì chúng về giữa chừng vì mang thai.

 

Nhìn hai vạch đỏ hiện rõ que thử, Âu Dương Cẩn Ngôn buột miệng:

 

“A Di Đà Phật!”

 

Anh ,

 

“Giờ mà thai là , cần xét nghiệm chọc ối .”

 

Khi khám tiền hôn nhân, đặc biệt nhớ kỹ một điều phụ nữ 35 tuổi m.a.n.g t.h.a.i coi là thai già, nguy cơ sinh con mắc hội chứng Down cao hơn hẳn, xét nghiệm chọc ối, nguy hiểm cho cả lẫn con.

 

Anh chịu rủi ro, cũng đau đớn.

 

Thế nên, với , việc thai ở tuổi 33 là “ơn ban tặng”.

 

Còn thì nghĩ thầm:

 

“Anh thật ngây thơ quá.”

 

là tuổi càng lớn thì rủi ro sinh con dị tật càng cao, nhưng nghĩa trẻ tuổi thì an tuyệt đối.

 

Nghĩ , vẫn ngoan ngoãn đủ buổi khám thai định kỳ, theo đúng chỉ dẫn của bác sĩ.

 

Trời Phật thương, chuyện đều thuận lợi.

 

Năm ba mươi bốn tuổi, chúng chào đón một bé gái nhỏ nhắn, xinh xắn như búp bê.

 

Cân nặng lúc sinh: năm cân bảy lạng, bé tí như nắm tay.

 

Âu Dương Cẩn Ngôn mất ngủ mấy đêm liền, chỉ để ngắm con.

 

Anh dám bế, cũng chẳng dám chạm .

 

Anh chỉ :

 

“Con mềm quá… đến mức sợ vỡ mất.”

 

khuôn mặt con còn đang tróc da sơ sinh, thật lòng chẳng thấy “” ở cả.

 

Anh gửi ảnh cho ba , chị xem, nhưng phía bên im thin thít.

 

Sau đó mời ba lên thăm cháu, :

 

“Con gái thôi mà, gì đáng xem. Mau sinh thêm thằng con trai, đó mới là chuyện chính.”

 

Chỉ vì câu , mà suốt hai năm , Âu Dương Cẩn Ngôn chủ động liên lạc với nhà nữa.

 

Con gái , đúng như dự đoán, càng lớn càng xinh.

 

Đến mức tiệm chụp ảnh trong khu phố tìm đến tận nhà, xin chụp hình con mẫu quảng cáo, họ còn hứa sẽ trả tiền thù lao.

 

Âu Dương Cẩn Ngôn đồng ý, nhưng :

 

“Chỉ chụp đến ba tuổi thôi. Trước khi con gì, thể quyết định con nhưng đó do chính con chọn.”

 

Ba thuê một căn hộ ngay trong khu chung cư của vợ chồng .

 

Hai ông bà cứ về về, khi mệt thì về thành phố nghỉ, khỏe thì sang giúp trông cháu.

 

Mẹ chồng , chỉ thản nhiên :

 

“Ông bà ngoại chăm cháu là chuyện nên .”

 

Ba để bụng, chỉ mỉm :

 

“Con gái sinh , dĩ nhiên là quý, tự chăm mới yên tâm.”

 

Âu Dương Cẩn Ngôn thì vui.

 

Anh gì, chỉ lặng im lâu.

 

, câu “nên của , khiến trong lòng , một nỗi tủi hờn lặng lẽ cuộn lên.

 

 

Loading...