Chương 6
Hai đứa cháu trai của Âu Dương Cẩn Ngôn đó cũng lượt lên chức ba.
Cả hai đều sinh con trai.
Ba mừng rỡ như mở cờ trong bụng, hớn hở gọi điện cho , với giọng hồ hởi:
“Con , con gái của con để ông bà ngoại nó nuôi . Tiền con dành dụm thì để dành , giúp cho cháu trai của con vì đó mới là gốc rễ của nhà .”
Lần đầu tiên trong đời, Âu Dương Cẩn Ngôn tắt máy giữa chừng.
Mắt đỏ hoe, giọng run run, chỉ lặp lặp một câu:
“ con . Toàn bộ tiền của là để cho con gái . Không ai phép nó tiêu dù chỉ một xu!”
Khoảnh khắc đó, thấy ở một bản chất nguyên sơ và kiên định nhất, đàn ông thể chịu đựng tổn thương, nhưng ai động con gái , thì sẽ lập tức trở mặt.
Không ai phép chạm tới giới hạn .
Còn , ngược , bình tĩnh hơn nhiều.
Bởi hiểu rõ, đạo khác thì thể chung đường.
Họ tuy là ông bà nội của con , là huyết mạch truyền thừa, nhưng điều đó thể đổi sự thật rằng họ khinh thường con gái, coi trọng con trai đến mù quáng.
Với , chuyện đáng để tranh cãi nữa.
Chỉ cần chúng yêu thương con thật , con sẽ cần bất kỳ ai khác yêu thương .
Thế là đủ .
để bụng những lời của họ, cũng còn chờ đợi cái gọi là đổi từ những đó.
với Âu Dương Cẩn Ngôn, chuyện như một vết cắt trong lòng .
Anh thể chấp nhận việc ba chấp nhận con gái .
Từ đó, trong ánh mắt , một thứ tình cảm khác, đó là một nỗi oán hận âm thầm dành cho chính ba ruột của .
Con gái đến sáu tuổi mới đầu tiên gặp ông bà nội.
Đây là một cuộc gặp gỡ động, chứ chẳng do ai mong .
Khi , và Âu Dương Cẩn Ngôn đều đẫ gần bước sang tuổi bốn mươi.
Nhiều chuyện trong đời, học cách cho thoáng, nghĩ cho nhẹ.
Ba giờ sức khỏe vẫn , sống ở quê cùng với trai .
Chi phí sinh hoạt do vợ chồng gửi về đều đặn, còn “nuôi dưỡng” thì thật là nấu cơm cho cả nhà họ ăn.
Đến khi bà gần tám mươi tuổi, sức khỏe yếu , còn nấu nổi nữa, thì chị dâu bà bếp.
Thế là chị dâu cãi om sòm với chồng.
Chưa kịp với ai lời nào, trai Âu Dương Cẩn Ngôn lẳng lặng đưa ba lên Bắc Kinh, đặt họ ngay cổng trường đại học nơi Cẩn Ngôn đang dạy học.
Khi Âu Dương Cẩn Ngôn thấy ba đó, mắt đỏ ngầu, suýt nữa thì phát điên.
Anh thẳng:
“Con vác d.a.o về quê c.h.é.m một trận.”
Chính ngăn .
Bà :
“Bao năm nay con sống thong dong bên ngoài, là con gánh hết việc chăm sóc ba . Giờ tới lượt con .”
Âu Dương Cẩn Ngôn gọi điện cho , kể tường tận chuyện.
sững sờ, thực sự tin nổi.
vẫn còn nhớ rõ, mới dịp Tết , trai còn giữa đám họ hàng, hùng hồn tuyên bố:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/binh-yen-den-muon/chuong-6.html.]
“Phải hiếu thảo với ! Mẹ cực khổ cả đời, nuôi khôn lớn, cưới vợ cho , còn giúp nuôi cháu và lo cưới vợ cho nó. Mẹ là vĩ đại nhất!”
Và bây giờ, cái hiếu thảo của chính là đem già tám mươi tuổi giao cho em trai nuôi.
thật sự nên gì nữa.
Dù thì… họ vẫn là ba ruột của Âu Dương Cẩn Ngôn.
Cuối cùng, bảo :
“Đưa họ về đây .”
Căn hộ của chúng vốn chỉ 89 mét vuông, mà trong đó còn 17 mét vuông là diện tích công cộng.
Chỉ hai phòng ngủ.
Chúng để con gái ở một phòng, ông bà già ở phòng còn , còn vợ chồng thì ngủ ghế sofa giường ở phòng khách.
Ba lo cháu gái học hành ảnh hưởng, đề nghị chuyển con về thành phố ở cùng họ cho yên tĩnh.
đồng ý.
nghĩ: “Thôi thì để con bé tiếp xúc với ông bà nội một chút cũng ,
dù cũng là m.á.u mủ.”
Âu Dương Cẩn Ngôn vô cùng xúc động.
Tối hôm đó, ôm , nức nở.
Anh :
“Vẫn là để em chịu khổ .”
Thật , đến tuổi , những điều nên hưởng, cũng hưởng qua.
Với , nhiều chuyện còn đáng để so đo.
thấy tủi , chỉ cảm thấy bất tiện dù thì ba chồng vẫn là đàn ông, mà thì quen mặc áo ba lỗ, quần ngắn trong nhà.
Giờ họ ở đây, đành mặc áo quần dài rộng, khép nép.
và bàn tính: là cho thuê căn , thuê một căn lớn hơn.
Mua thì… chắc chắn là kham nổi .
Âu Dương Cẩn Ngôn lập tức bắt tay tìm chỗ mới.
Dù tuổi, nhưng vẫn là đàn ông còn nhiều nhu cầu mật.
Thế mà từ khi cha đến, sống như một nhà sư.
…
Buổi sáng, dậy sớm nấu bữa sáng.
Con gái ăn xong, đưa con đến trường.
Âu Dương Cẩn Ngôn còn dậy sớm hơn , vội bắt tàu điện ngầm đến trường dạy học.
Hai ông bà già thì dậy muộn hơn.
luôn để phần cơm trong nồi, chỉ cần hâm là ăn .
Buổi tối, nếu về sớm, sẽ đón con gái nấu cơm luôn.
Còn , về muộn, chỉ ăn phần để sẵn trong nồi.
Trước đây, ba thỉnh thoảng còn qua giúp đỡ.
giờ ông bà nội con ở đó, thành bất tiện họ chỉ dám qua cuối tuần, ăn bữa cơm về.
Ấy mà, chồng vẫn buông tha.
Bà với Âu Dương Cẩn Ngôn:
“Đừng để vợ mày qua nhiều quá, bà là ngoài.”