Chương 7
Anh cứng họng, chẳng đáp thế nào.
Anh mệt.
cũng mệt.
Ngay cả con gái cũng mệt.
Một hôm, con tự với :
“Mẹ ơi, con thể qua ở với ông bà ngoại để học ?”
hỏi con:
“Sao , chuyện gì ?”
Từ khi ông bà nội con cả gửi lên, họ quả thực vẻ ngoan ngoãn hơn nhiều, , nên mặt chúng , lúc nào cũng tươi,
gọi con là “cháu ngoan”, “cháu cưng” liên tục.
tưởng thế là yên .
con gái cảm nhận khác.
Con chịu , chỉ nhỏ:
“Con sợ ba buồn.”
Lúc đó thấy gì đó và chính vì thế, càng con cho rõ.
Đêm hôm đó, đợi hai ông bà ngủ , gọi con phòng.
Nhẹ nhàng :
“Có chuyện gì, con cứ thật với nhé.”
Con bé rụt rè, từng câu khiến tim nhói đau:
“Ông nội với con… ‘Con bớt mua đồ , đừng tiêu hết tiền của ba con.’”
“Rồi ông còn , ‘Con gái học xong cũng lấy chồng, đừng ở nhà tiêu tiền của ba mãi.’”
Con gái , mỗi thấy ông nội, con liền thấy sợ, con thấy như đang điều sai vì tiêu tiền của chính ba .
Rồi con ngẩng lên, nước mắt rưng rưng, :
“Con qua với ông bà ngoại… vì ông ngoại tiền của ông bà, tất cả đều là để dành cho con.”
Âu Dương Cẩn Ngôn xong, ngã nhào xuống ghế.
Đo huyết áp là 180.
tiếng ù ù trong tai, trong đầu trống rỗng.
Đứa con gái mà yêu thương bằng cả sinh mạng, chính ông nội ruột của nó đe dọa, dằn vặt lưng .
Không cần suy nghĩ thêm một giây nào, với Âu Dương Cẩn Ngôn:
“Chúng chia tay .”
Rồi sửa , rõ ràng từng chữ:
“Không chia tay. Mà là ly hôn.”
Ngay khi chuyện xảy , lập tức thủ tục chuyển con gái về học ở trường tiểu học gần nhà .
Lúc , con bé cứ bám chặt lấy ba, nỡ rời.
Còn Âu Dương Cẩn Ngôn, sắc mặt khi giống như một đang cận kề cái c.h.ế.t.
Mẹ thêm dầu lửa:
“Ly hôn thì càng , tranh thủ còn trẻ kiếm vợ khác, sinh lấy thằng con trai mới là chuyện chính.”
“Một đứa con gái thì gì đáng nuôi, còn nhỏ con dâu vô dụng thì gì để luyến tiếc.”
Ba lúc tám mươi mốt, tám mươi, hai còn bận rộn tính toán tìm vợ mới cho con tra.
Âu Dương Cẩn Ngôn bắt đầu di chúc.
Anh với , giọng nhẹ như thở:
“Anh chắc trụ bao lâu nữa . Không cần ly hôn… Rồi em sẽ tự do thôi.”
mà đau đến nghẹt thở, nhưng vẫn chỉ thể rời .
Ba lúc đầu chỉ thở dài. Sau , sống cùng con gái và cháu ngoại, nhà cửa bỗng vui vẻ, ấm cúng, tiếng trẻ thơ vang lên, cuộc sống của họ như thêm sức sống mới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/binh-yen-den-muon/chuong-7.html.]
Còn về phía Âu Dương Cẩn Ngôn…
Tất cả, lẽ đều là mệnh.
Anh sinh trong gia đình đó, con trai của họ đó chính là định mệnh của .
Âu Dương Cẩn Ngôn vẫn gửi hơn nửa lương cho mỗi tháng.
Anh trả căn hộ thuê lớn, đưa ba về ở trong nhà 89 mét vuông .
Anh :
“Làm mỗi tháng còn tiết kiệm chút, để dành cho con gái.”
.
Anh thật sự là một đàn ông , đến xót lòng.
vai , là gánh nặng quá lớn, quá nặng nề.
Mà … còn sức để chia sẻ cùng nữa.
với :
“Em xin … em thể cùng gánh nổi nữa.”
Anh đáp:
“Là năng lực, thể sắp xếp riêng cho ba , nên mới tan nát gia đình của . Anh xin em.”
gì, bởi đó là sự thật trần trụi.
Lương giáo viên, dù lên chức nhưng cũng chỉ hơn mười nghìn tệ một tháng.
Anh vẫn gửi cho sáu nghìn mỗi tháng.
hỏi:
“Hay thử thêm chút gì đó xem?”
Anh chạy xe công nghệ buổi tối, mỗi tháng thêm ít tiền, nhưng càng lúc càng mệt.
Có một , vì quá buồn ngủ, suýt gây tai nạn.
Sau đó, ngưng hẳn việc thêm.
Anh :
“Dù cũng giữ mạng, để còn con gái lớn lên.”
Một hôm, cảm, ho sặc sụa, khạc ít máu, bà ho gào :
“Tao sắp c.h.ế.t !”
Âu Dương Cẩn Ngôn vội đưa cả hai cụ khám tổng quát.
Kết quả, bác sĩ bảo tim của ba khỏe như ba mươi tuổi, còn thì sức khỏe hơn cả ông.
Bác sĩ kết luận:
“Hai cụ sống đến trăm tuổi cũng thành vấn đề.”
Khi con gái học lớp ba, Âu Dương Cẩn Ngôn cũng chịu đựng nổi nữa.
Anh nhớ chúng đến phát điên.
Dù mỗi tuần đều tìm đến thành phố thăm hai con, còn ở một đêm, nhưng với , như thế vẫn là đủ quá đủ.
Nhất là mỗi đến, điện thoại của ba réo inh ỏi, giục “về ngay”, bỏ hai cụ một .
Anh dần dần sụp đổ.
Cuối cùng, tìm đến trai để chuyện thẳng thắn.
Anh :
“Ba là của cả nhà, thể chỉ một em gánh.”
Anh trai mắng sa sả mấy ngày liền:
“Mày mà cũng gọi là giáo sư , dám mấy lời đại nghịch bất đạo thế? Ba nuôi mày lớn, bỏ bao tiền cho mày học, mà mày còn dám nuôi? Mày còn là ?”
“Cả làng đều ghen tỵ vì ba tao thể Bắc Kinh dưỡng già,
giờ mày bảo đưa họ về, mặt mũi của ba tao để ?”
Chị dâu thì đem chuyện kể khắp làng, bôi thành “đứa con bất hiếu”.
Ba gào, c.h.ế.t cũng rời Bắc Kinh.