Bồ Công Anh Bất Tử - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-09-28 12:49:33
Lượt xem: 106
Các bạn , ngày xưa ở nông thôn, một gia đình con trai sẽ thê t.h.ả.m đến mức nào ?
Trong làng chuyện cần bàn bạc, bố tư cách mở miệng.
Đêm giao thừa, cũng lên bàn ăn.
Ngay cả khi em chia nhà, phần chúng nhận cũng chỉ là căn nhà đất cũ kỹ, xuống cấp, mưa dột tứ phía.
Cho đến năm năm tuổi, m.a.n.g t.h.a.i một nữa…
1
Lúc sinh mất nhiều máu, suýt chút nữa qua khỏi.
Mấy năm đó, bà cũng chẳng thể m.a.n.g t.h.a.i nào nữa.
Bà đỡ trong làng , chắc là thể tổn thương, khó mà thêm con.
Năm bốn tuổi, gia đình chia nhà với bác cả.
Khi bố tức giận: “Xây nhà mới, tiền bạc sức lực phần lớn đều do bỏ , tại chỉ chia cho căn nhà đất nát ?”
Bác dâu cả vén áo cho em họ bú, hất cằm : “Các con trai, cần nhà to để gì? Nhà đây ba đứa con trai, cưới vợ đều cần chỗ ở đấy!”
Bà nội cũng hùa : “Con gái sớm muộn gì cũng gả , ông bà còn trông cậy cháu trai phụng dưỡng!”
Khí thế của bố phút chốc tắt ngúm.
Bây giờ nghĩ cảm thấy thật nực , ?
khi , quan niệm “con trai là nhà, con gái cũng thành con ” vốn là chuyện bình thường.
Bố bước khỏi gian chính, cúi đầu thẫn thờ tảng đá lớn trong sân.
Ánh trăng sáng rọi xuống, kéo dài bóng ông thành một mảng u tối bên cạnh.
bước gần, vòng tay ôm lấy cổ ông từ phía : “Bố ơi, con sẽ chăm sóc bố và .”
Bố vỗ nhẹ lên tay , giọng nghẹn : “Ừ… Hạ Hạ của bố ngoan lắm.”
Cuối cùng, chúng vẫn chuyển đến căn nhà đất.
Con bò vàng và dụng cụ cày cấy đều để cho bác cả.
Phần chúng chỉ một cái máy đạp tuốt lúa cũ kỹ, sắp rã nát.
Đêm chuyển nhà, loay hoay châm lửa bếp nhiều nhưng mãi chẳng nhóm .
Căn nhà là do cụ cố xây bằng gạch bùn, mái lợp cỏ tranh, chỗ bỏ hoang lâu, ẩm thấp nặng nề, một chốc một lát chẳng thể tan .
Một hộp diêm dùng hết sạch, bỗng ôm mặt, bờ vai run lên ngừng.
Bố rót nước cái chum sứt mẻ, lặng lẽ bước đến cạnh bà.
Mẹ ôm lấy eo ông, bật nức nở.
Đêm , co ro cái giường ở gian phía bắc, gió lạnh từ khắp khe hở thổi lùa .
rúc trong tấm chăn bông cứng ngắc, âm thầm khấn nguyện: “Xin hãy để sinh em trai… Như , bố chắc sẽ bớt khổ tâm hơn.”
Có lẽ ông trời thấy lời cầu xin của , chẳng bao lâu , thực sự mang thai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/bo-cong-anh-bat-tu-sazh/chuong-1.html.]
2
Trong làng ai cũng , bụng nhọn, thèm đồ chua, nhất định là m.a.n.g t.h.a.i con trai.
Bố ngoài miệng bảo trai gái gì cũng như nhưng lúc ăn tối với : “Trương Đại Đầu rủ sang Quảng Đông công, bên đó nhiều cơ hội. Làm vài năm dành dụm ít tiền, nhà cũng xây nhà tầng, thì lấy con dâu.”
Bà nội mang đến hai con gà mái đẻ, dặn : “Hạ Hạ, trứng để dành cho em trai trong bụng con ăn, con tham ăn, ?”
Trong thôn, mấy bà thím hỏi : “Hạ Hạ, cháu em trai em gái?”
chút do dự: “Em trai!”
Các bà ha hả: “Có em trai , bố sẽ thương cháu nữa .”
vội vàng cãi: “Không , cháu mãi mãi là bảo bối của bố .”
Các bà lớn hơn, nghĩ rằng những lời đó sẽ khiến một đứa trẻ bốn năm tuổi hoảng hốt đến thế nào.
Lúc đó, chính sách kế hoạch hóa gia đình thực hiện.
quy định là: nếu hộ khẩu nông thôn, con đầu lòng là gái thì thể sinh thêm một đứa.
Đến ngày chuyển , bà đau suốt một ngày vẫn sinh .
Trời sáng, bà nội tìm lão hàng thịt trong làng, chặt một tảng mỡ to, xách thêm một khúc xương ống heo.
Khi bà nội mang thịt về đến nhà, sinh , là một bé gái!
Bà nội trong sân, xách túi thịt, bà đỡ gọi: “Vào xem cháu gái nào, trắng trẻo mập mạp lắm!”
“Không xem , mấy đứa nhỏ nhà thằng cả còn chờ nấu cơm đây !”
Bà nội chỉ để khúc xương, còn thịt thì mang hết.
Ngày đời sống khó khăn, dầu mỡ, nhà nào cũng thích ăn mỡ, còn xương thì rẻ bèo.
chạy xem em gái.
Da em nhăn nheo, mặt đỏ au, giống hệt ông già nhỏ, trắng trẻo mập mạp như bà đỡ .
Mẹ yếu ớt giường, mắt mái cỏ tranh, nước mắt lăn dài nơi khóe.
Bố phì phèo điếu thuốc: “Thôi đừng nữa, sinh cũng sinh mà.”
Mẹ sinh đúng mùa gặt.
Ông bà nội bận tối tăm mặt mũi ở nhà bác cả, bố và cũng lo gặt lúa.
Mẹ giường ba ngày, đó xuống bếp nấu cơm cho cả nhà.
Vì mà để bệnh, cứ trời mưa là đau nhức.
Tết năm đó, hai cô ở thành phố cũng về ăn tất niên.
Bác dâu cả đ.á.n.h mạt chược với các cô, em gái đói đến nỗi ré liên hồi.
Mẹ thì cùng bà nội bận rộn trong gian bếp đầy khói lửa, chuẩn cơm tất niên.
Bận rộn cả một buổi chiều, cuối cùng cũng xong.
Mẹ mới thời gian bế em gái cho bú, đợi xong thì phát hiện bàn tiệc chỗ cho bà.
Bố và họ thứ hai định dậy nhường, bà nội lập tức ngăn : “Phiền phức thế gì, chúng ăn trong bếp là .”