Năm năm sau, tôi ngồi trên chuyến bay riêng của Hạ Hướng trở về nước.
Lại hỏi câu hỏi năm xưa:
"Tại sao chọn tôi?"
Lần này, cô ấy đưa ra câu trả lời khác:
"Vì cô thông minh, kiên cường và bền bỉ."
Thời gian chứng minh Hạ Hướng không chọn nhầm người.
Năm năm ấy, tôi giúp cô giành lại từng công ty từ tay anh trai cô.
Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.
Có lần tôi thắc mắc:
"Sao tất cả công ty của gia đình cô đều mang chữ 'Hướng'?"
"Nhưng không có cái nào thực sự thuộc về cô?"
Hạ Hướng cười khẽ:
"Bởi vì... yêu con gái chỉ là lời nói dối của bố mẹ thôi."
"Thế giới này, tiền ở đâu... tình yêu ở đó."
Đúng vậy, chỉ vì lời đề nghị của một người bạn đánh bài, họ bắt con gái đi kèm cặp cho trai lạ.
Chỉ vì câu "nhìn nó thấy bực" từ anh trai, cô ấy bị ép chuyển trường ngay lập tức.
Tôi đã chứng kiến không chỉ một lần, trong các buổi họp báo, cha mẹ Hạ Hướng cao giọng tuyên bố yêu thương con gái.
Cả thế giới đều khen ngợi: *"Gia đình họ Hạ bảo bọc con gái thật kỹ, chưa bao giờ để cô ấy lộ diện, chỉ cho con trai tham gia sự kiện."
Nhưng tình yêu thật sự phải là đôi cánh nâng đỡ, chứ không phải chiếc lồng son nhốt kín.
Tình yêu ư? Chẳng qua chỉ là tấm màn che đậy sự xấu xa của một số phụ huynh mà thôi.
*Kể từ khi xuất ngoại cùng Hạ Hướng,** tôi đổi sim, đoạn tuyệt liên lạc với gia đình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/bo-me-ban-nha-cung-phai-cho-em-gai-hoc-truong-quy-toc/8.html.]
Ôn Chúc có lẽ đã được thả từ viện tâm thần từ lâu, nhưng tôi chẳng quan tâm hiện trạng của nó.
Sau khi về nước, nhiệm vụ đầu tiên Hạ Hướng giao là thâu tóm con phố thương mại gần nhà tôi.
Khi cùng nhóm quản lý dự án khảo sát, tôi phát hiện một tiệm trà sữa góc phố ế ẩm thảm hại.
Người chủ quán lưng địu hai đứa trẻ, trong cửa hàng chẳng có điều hòa.
Vừa bước vào, cô ta đã nhiệt tình đứng dậy hỏi tôi muốn uống gì.
Ánh mắt chạm nhau - cả hai đều nhận ra nhau ngay lập tức.
Chính là Ôn Chúc.
Nhìn thấy tôi, nó lại mất kiểm soát, lao về phía tôi.
May mắn tôi mang theo nhiều người, đã ngăn cản được nó.
Ôn Chúc gào thét điên cuồng, chất vấn tại sao năm xưa tôi phản bội nó, để mặc nó bị đánh đập tàn nhẫn.
Tôi lạnh lùng đáp:
"Vì tôi đã biết kế hoạch của em và bố mẹ."
"Các người định nhốt tôi? Lẽ nào tôi không được phản kháng?"
Ôn Chúc ngồi phịch xuống đất, bật khóc nức nở.
Tiếng khóc của nó khiến lũ trẻ cũng òa theo.
Tôi không hiểu nó khóc vì điều gì, chỉ thấy ồn ào, liền dẫn nhóm quản lý bỏ đi.
Có lẽ nó nghĩ tôi đã cướp đoạt cuộc đời vốn thuộc về nó.
Nhưng này, đây vốn dĩ là cuộc sống CỦA TÔI, không phải của nó.
Về sau, con phố ấy bị tập đoàn họ Hạ thâu tóm, tiệm trà sữa kia đóng cửa vĩnh viễn.
Ôn Chúc cũng biến mất không dấu vết.