Bốn Mùa Của Tình Yêu - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-10-14 03:27:44
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Qua một thời gian, Đổng Thu tiểu học, Hạ Thuần tin qua ba , lúc đó là bữa cơm chiều đầu tháng chín, khi ba chuyện còn lắc đầu tiếc rẻ, ” Thật đáng tiếc......”
Còn thì , “Vậy ông thấy con bé học cái gì mới đáng tiếc? thấy trẻ con nên dạy dỗ theo đúng lứa tuổi của chúng… Giống như Hạ Thuần nhà cũng chứ .”
“Nó là bình thường mà......” Ba thở dài, “Thiên tài nên chuyện của thiên tài!”
Hạ Thuần cắm đầu ăn cơm lên tiếng, trong đầu hiện lên gương mặt vô hồn của Đổng Thu, hỏi, “Vậy việc thiên tài là gì?”
Ba ngây sửng sốt nhưng trả lời, trong quan điểm của ông thì điều quan trọng là thế nào để thể hiện trí tuệ của một thiên tài, nhưng ngay cả ông cũng việc thiên tài cần là gì. Việc cô bé nên , chính là biểu lộ bộ khả năng và trí tuệ của để đ.á.n.h bại giới hạn mà bình thường thể tiếp nhận .
Hạ Thuần thầm nghĩ, ai mà trả lời mấy câu hỏi , kể cả Đổng Thu.
Ba năm , Hạ thuần đậu trường đại học trọng điểm mà mơ ước – khoa tâm lý, trường y, tiếp tục kế thừa sự nghiệp c*̉a ba. Năm đó, Đổng Thu mười hai tuổi cũng dự thi đại học, chỉ trời mới , cô bé thế nào, mà chỉ dùng ba năm thành tất cả bài tập mà bài vở mà Hạ Thuần vật lộn suốt 12, hơn nữa còn dễ dàng thi đậu trường đại học mà nổ lực hết sức mới đậu
Đổng Thu học ngành sinh vật, vẻ bí hiểm, nhưng hợp với hình tượng của cô bé.
Hạ Thuần gặp cô bé ngày học quân sự đầu tiên. Hôm đó trời nắng gắc, sinh viên chen chút trong bãi tập, cái nắng như thiêu như đốt, đám sinh viên như nướng cháy, một cô bé xổm bóng cây uống nước trái cây sách, tựa hồ chẳng liên quan gì đến việc học quân sự. Thế nhưng cô bé đang khoác áo rằn ri truyền thống của trường, đây là bộ quần áo của lớn, trông cô lọt thỏm trong bộ đồ , chẳng khác nào trùm lên chiếc bao bố to, ống quần và tay áo đề dư cả khúc.
Hạ Thuần vốn chẳng để ý đến cô bé, thế nhưng một bạn bên cạnh hét lên, “Nhỏ như là sinh viên của trường nhỉ!”
Hạ Thuần khẽ liếc mắt sang, liền nhận Đổng Thu, mới vài năm gặp, cô bé cao hơn nhiều, thế nhưng ánh mắt vẫn đổi, vẫn toát vẻ kiêu kỳ thông thái. Vẻ nhàn nhã của cô bé chính là minh chứng khiến Hạ Thuần chán ghét cô bé ngay từ đầu gặp mặt, tựa hồ trong bãi tập đều là những kẻ ngốc đang liều mạng để tránh thiêu chín, mà cô bé là thiên tài chỉ cần tùy tiện thoải mái thể gặt hái hết thảy.
Cậu cảm thấy, cái cô nhóc càng lúc càng đáng ghét.
Quả thật trong đợi tập huấn nà, Đổng Thu nhận giấy phép cần tham gia, thứ nhất là do cô bé còn nhỏ, đủ chịu đựng sự hà khắc trong quá trình huấn luyện, thứ hai, khi Đổng Thu mới mười hai tuổi kinh nguyệt , mặc dù tâm lý của cô bé vẫn chín chắn, thế nhưng chỉ lúc , sinh lý của cô bé mới miễn cưỡng đuổi kịp tâm lý, bộc lộ vẻ thành thục.
Mặc dù là đầu tiên kinh nguyệt, thế nhưng cô bé tỏ lo lắng như những đứa bé khác, hôm đó là buổi sáng ngày huấn luyện đầu tiên, cô bé thức dậy đ.á.n.h răng, đó tolet, thấy một chấm đỏ q**n l*t của , chỉ khẽ chớp mắt một chút, cất tiếng gọi , bình tĩnh , “Mẹ, cho con một miếng băng vệ sinh, con kinh nguyệt .”
Mọi thứ diễn vô cùng bình thường, đối Đổng Thu mà , cô bé thể dùng bộ não của lý giải bộ hiện tượng lạ lẫm , nhưng thời gian và tinh lực tiêu hao cho những chuyện mấy quan trọng.
Không thời gian để vui vẻ, để kích động, bàng hoàng, đau thương, dường như cô bé đang sức đuổi theo thời gian, thế nhưng mục đích là gì thì ai , chỉ ca tụng một câu ‘Quả nhiên là thiên tài!’
Khai giảng một thời gian, giáo sư môn tâm lý c*̉a Hạ Thuần một đề tài cho lớp, chia thành tổ 5 , đó chia khảo sát các sinh viên trong trường, và bảng kết luận bảng khảo sát tâm sinh lý của các sinh viên.
Mọi trong tổ kịp bắt đầu thì lạc đề, đầu tiên lên tiếng, “Hạ Thuần, ba cậu là giáo sư tâm lý học nổi tiếng, chắc nhiều hơn tụi !” Giọng ghen tỵ nhiều hơn là hâm mộ, mà ghen tỵ lẽ chiếm đa phần.
Hạ Thuần chỉ , thầm nghĩ con bây giờ lẽ mỗi đều là thiên tài, thiên tài suy đoán suy nghĩ của khác. Đột nhiên nhớ đến vẻ thờ ơ dửng dưng của Đổng Thu, lẽ bản tính của cô là như , thể là bản tính hiếm quý.
Người dứt lời tiếp, ” Các tin gì , một thiên tài học trường chúng , mới 12 tuổi, học ngành sinh vật, thậm chí còn lên báo từ nhỏ.”
Câu chuyện vạch , lập tức hùa theo.”Ừ, Chẳng đó là con nhóc chơi hôm học quân sự đó ! Thiên tài thì chẳng cần học quân sự ? Lẽ nào chúng trở thành những kẻ ngốc?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/bon-mua-cua-tinh-yeu/chuong-2.html.]
“Ai bảo 12 tuổi thì đại học!”
“Mình đột biến gen!”
“ há, chắc con nhóc đó đột biến gen!”
“Ha ha ha...... Hay là chúng cuộc khảo sát con nhóc đó ?”
Mọi thảo luận vô cùng hăng hái, thế nhưng Hạ Thuần chẳng chen , lặng lẽ lui một bên, đột nhiên nhớ lại, chăng Đổng Thu vì nguyên nhân mà trở nên trầm lặng? Bởi vì khác quá nhiều, nên cô bé chẳng còn gì để nữa.
Hạ Thuần giống với Đổng Thu, ngoài sự chênh lệch chỉ thông minh giữa hai họ, còn sự khác biệt giữa hai tính cánh, là hoạt bát cởi mở, thích vui chơi và khám phá, cũng giống như cái tên của , mùa hè và mùa xuân, luôn toát sức sống mãnh liệt, tràn đầy năng lượng của mùa xuân.
Trong thời gian khảo sát, vốn hăng hái kéo tìm Đổng Thu, thế nhưng lúc đến nơi thì ai nấy đều co giò bỏ chạy, rỉ tai thì thầm, ” Lỡ như con nhóc đó mất hứng thì ?” “Chắc , là thiên tài nhà trường dồn sức bồi dưỡng đấy.”
Hạ Thuần thấy nực , cầm lấy bảng khảo sát , “Để đến hỏi cho.”
Cậu tìm thấy Đổng Thu ở trong thư viện, bàn tự học mà cô bé đang giữa hai kệ sách. Cái đầu nhỏ nhắn, thể gầy guộc, chỉ khuôn mặt vẫn còn phúng phím giống như hồi bé, toát vẻ trẻ con. Cô bé cuộn tròn đất, cầm trong tay quyển sách dầy cui, bên cạnh còn một chồng bảy tám quyển khác, ngón tay nhỏ nhắn liên tục lật trong tay mở một quyển sách nặng, bên còn để bảy tám quyển khác. Ngón tay ngắn ngủn xẹt qua từng trang sách, tựa như đang phác thảo nội dung trọng điểm nào đó.
Hạ Thuần bên cạnh hắng giọng, cô bé vẫn thấy, dường như chẳng để tâm đến âm thanh ở xung quanh. Cậu nở nụ bất đắc dĩ bước xổm xuống bên cạnh, vỗ nhẹ lên vai cô bé, lúc , cô bé mới đầu .
Đôi mắt kinh ngạc mở to, “Là ?”
Hạ Thuần bẹp xuống bên cạnh, cầm qua lấy một quyển sách lật xem nhanh chóng bỏ xuống, “Mấy quyển chỉ nghiên cứu sinh mới xem......”
Cô bé chớp chớp mắt, “À, em chỉ tình cờ thấy nó mà thôi.”
“Cuộc đời của em thật may mắn đó.” Hạ Thuần tiếp, “Mới mười hai tuổi thể việc mà khác mất hai mươi năm mới , thế còn tiến xa hơn, sống tám mươi năm vẫn bằng em sống bốn mươi năm!”
Đổng Thu hầu như chuyện với ai ở trong trường, nhưng Hạ Thuần là một ngoại lệ, bởi vì cô bé , đầu tiên cho cô bé thế nào là vui sướng, cho dù cô bé còn nhớ cảm giác vui sướng trong khoảnh khắc đó, thế nhưng mãi mãi thể quên .
Cô bé khép sách , “Em đừng một câu chuyện thế , trong một trang trại chăn nuôi vịt, lũ vịt trong đó chỉ cần ăn chơi, chơi xong ăn. Thế nhưng một con vịt chẳng giống những con vịt khác, nó cảm giác thể sống mơ hồ giống như những con vịt khác, vì thế mỗi ngày nó đều cố gắng học tập, nó học chăm chỉ, từng ngày cứ thế trôi qua, đàn vịt thịt dần, tất cả đều chấp nhận phận của nó, chỉ con vịt thông minh thế, nó thấy cố gắng học tập cả đời, trong đầu đầy chữ nghĩa như thể c.h.ế.t vô ích như thế chứ?! là mệnh thì thể đổi, nó vẫn g.i.ế.c.” Tiếng của cô bé càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng bi ai.
Hạ Thuần cô bé, trong cơ thể gầy guộc đang chất chứa bao nhiêu thứ vượt qua lứa tuổi của , đôi vai nhỏ bé đang gánh vác trọng lượng mà ngay cả bản cô bé cũng vô lực chống đỡ?
Cậu nở nụ , ngửa đầu trần nhà giữa khe hở của hai kệ sách, “Câu chuyện đó vẫn kết thúc , con vịt đó khi c.h.ế.t , nó gặp các bạn của nó ở thiên đường, mấy con vịt đều nhạo nó cả đời cố gắng, chẳng thế nào là vui sướng hân hoan, nhưng cuối cùng chẳng vẫn c.h.ế.t giống như chúng ? Con vịt thông minh mịt mờ, chẳng lẽ nó cố gắng học tập cả đời là sai lầm? Thiên thần với nó rằng, mỗi con vịt đều quyền lựa chọn cuộc sống của riêng , sống nhàn nhã cả đời cũng đúng mà chăm chỉ cả đời cũng sai, con vịt thông minh rốt cuộc cũng hiểu , nó còn mờ mịt hối hận nữa.”
Đổng Thu mở to mắt , “Anh cũng ?”
“Anh nghĩ với yêu cầu trong chuyên ngành của cần những câu chuyện như vậy.” Cậu sang với cô bé, nụ giống y như năm .
Đổng Thu , bất giác cũng nhếch miệng theo, nhưng nụ tươi rói, thản nhiên, mà giống như đóa mai ngượng ngùng, lặng lẽ nở trong buổi sáng mùa đông.