Bước Lên Mây Xanh - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-09-30 13:38:09
Lượt xem: 52

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

từng chống đối phụ , từng lớn tiếng chuyện với ông mà chỉ tận tâm tận lực một nữ chủ nhân quán xuyến gia đình. Hoàn khác với nữ tướng quân lừng lẫy chiến công trong truyền thuyết.

 

Chốc lát , ông mới mở miệng : "Đây chính là nữ nhi mà ngươi dạy dỗ ?"

 

Trong suốt cuộc đời , ông từng tròn trách nhiệm của một phụ nhưng khi thế nhân chỉ trích, ông đổ lầm lên đầu mẫu .

 

Mẫu tức giận đến mức run rẩy: "Được lắm, Lô Văn Phong, ngươi lắm."

 

rời . Chốc lát , bà cầm thương đến. Ta từng thấy cây thương đó, nó cất giữ ở nơi cao. Thỉnh thoảng, cực kỳ thỉnh thoảng, mới thấy mẫu ôm cây thương , trong ánh mắt bà chất chứa nỗi cô đơn mà khác khó lòng thấu hiểu.

 

Chẳng mẫu cũng hoài niệm về những tháng ngày nhàn nhã, oai hùng và từng xuất giá của ?

Anan

 

Mẫu một tay kéo , một tay cầm trường thương, chắn ngang mặt phụ , mũi thương chỉ cách yết hầu của vỏn vẹn một tấc.

 

Phụ kiềm cơn giận, ông phất tay áo, hất đổ chén : “Lâm Quan Việt, ngươi cũng càn với đứa nghịch nữ ?”

 

Mẫu mỉm , cổ tay dường như thêm một vết sẹo mới, cũng đang rỉ máu, tựa như lúc rời , bà dùng thương rạch .

 

Khóe mắt bà đỏ hoe nhưng bà vẫn cẩn thận che chở lưng.

 

“Lô Văn Phong, gả gả, để Chiêu Ninh tự lựa chọn!” Bà nghiến răng nghiến lợi : “Ngươi mà cũng xứng để thể bảo nàng c.h.ế.t ?”

 

Mẫu từng gay gắt đến thế với phụ .

 

Ta ngẩng đầu bà đang che chắn cho phía . Tay bà nắm chặt thương, mày mắt tuấn, thậm chí nghĩ, đó là dáng vẻ oai hùng của mẫu chiến trường.

 

Nếu bà nhất thời hồ đồ, yêu sai thì một kẻ như phụ thể xứng đáng với tình yêu của bà?

 

Gân xanh trán phụ nổi lên: “Nó hủy hoại danh tiết nữ tử, Lô gia thể dung nạp một kẻ như !”

 

“Nực !” Khuôn mặt mẫu hiện lên một nụ đầy khinh miệt và hoang đường: “Sao năm xưa mù mắt, nhất kiến khuynh tâm với một kẻ ngu độn như ngươi? Sao thiên hạ rộng lớn thể dung nạp một nữ tử chỉ vì cái gọi là danh tiết? Ngày theo phụ mẫu trấn thủ Tây Bắc, cả ngày ăn ngủ cùng các . Lúc bảo vệ Duyện Châu, lúc đẩy lùi quân địch, lúc thương tích đầy , m.á.u chảy khắp , các ngươi ai dám thất tiết?”

 

Phụ sững sờ, biện bạch: “Ngươi và các nàng khác …”

 

“Có gì khác biệt? Chẳng qua đám nam nhân các ngươi chỉ ỷ cái miệng của , chỉ ức hiếp, chê bai những nữ tử yếu hơn các ngươi mà thôi. Nữ nhi , Chiêu Ninh, tư chất thông minh, tâm tính hiền hậu, là Lô gia các ngươi xứng với nàng!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/buoc-len-may-xanh/chuong-3.html.]

Phụ tức đến mức lông mày dựng ngược, chỉ mẫu : “Ngươi, ngươi…”

 

“Ngươi cái gì mà ngươi?” Mẫu để ý, nắm tay bỏ .

 

Ta chạm lòng bàn tay ấm áp của bà, nơi những vết chai mỏng, đó là dấu tích luyện võ từ thuở thiếu thời của bà.

 

Ta nhớ hồi nhỏ ghế đá và thêu thùa, khi đó bà vẫn như tinh thông nữ công, những vết chai tay do năm tháng để biến thành từng lỗ kim do kim thêu đ.â.m . Điều vẻ vang mà bà từng kiêu hãnh đều biến thành những đường kim mũi chỉ yếu ớt bàn tay bà. Thế nhưng đôi tay cũng từng cầm thương cưỡi ngựa, bảo vệ sơn hà.

 

“Ngươi mang nàng ?” Tiếng quát lạnh lùng truyền đến từ phía .

 

Bước chân mẫu hề dừng, bà chỉ lạnh lùng đáp ông : “Đi đến nơi thể dung nạp Chiêu Ninh!”

 

Có phủ binh xông tới chặn đường, mẫu chỉ vung thương quét ngang, khí thế nuốt chửng sơn hà: “Ai dám?”

 

Những phủ binh đó từng thấy dáng vẻ của mẫn nhưng dường như bọn họ vẫn thể lờ mờ cảm nhận sự phẫn nộ và sát ý bà.

 

Sau khi đối mặt một lúc, nam nhân phía mới lên tiếng: “Để họ .”

 

Ông dừng : “Lâm Quan Việt, hôm nay ngươi rời , sẽ bao giờ thể về Lô gia chúng nữa.”

 

Mẫu lạnh: “Ai thèm?”

 

Sau khi dứt lời, bà kéo cùng rời .

 

Mẫu tộc của mẫu vốn trấn giữ Tây Bắc, ở Kinh thành cũng chút gia sản nên bà dứt khoát dẫn về nhà ngoại tổ. Những hầu lớn tuổi trong phủ đều còn đó, lúc thấy mẫu thì vô cùng vui mừng: “Đại tiểu thư trở về?”

 

Thấy mẫu giận dữ đùng đùng, lão bộc vác trường thương định ngoài: “Kẻ nào khiến Đại tiểu thư nhà chúng chịu ấm ức?”

 

Mẫu ngăn ông : “Trung thúc.”

 

“Ta hòa ly với Lô Văn Phong, ngươi giúp một văn thư đưa qua đó.”

 

Trung thúc sững sờ, đó vui mừng nhảy cẫng lên, ném trường thương vai xuống lập tức tìm bút mực.

 

Thật cảm thấy hoang mang vô định. Ta hiểu rõ tình cảnh của mẫu và phụ , nhưng trong mắt ngoài, hai họ là một cặp trời sinh, tình sâu nghĩa nặng. Ta bỗng cảm thấy bản gì sai , chia rẽ một đôi uyên ương trong lời đồn của thiên hạ.

 

Loading...