Buông tha cho tôi đi - 1
Cập nhật lúc: 2025-05-05 14:01:41
Lượt xem: 160
BUÔNG THA CHO TÔI ĐI [full]
Tác giả: 月鹿
Nguồn: Zhihu
Raw: Deĩng
Edit: Nhân Trí
Mười năm trước, Trần Hành Giản kề đao ở trên cổ mình, nói với cha mẹ hắn cuộc đời này không phải tôi không cưới.
Mười năm sau, hắn lại cầm con d.a.o đó lên một lần nữa, nhưng lúc này là vì muốn tôi xin lỗi cô nhân tình trẻ trung xinh đẹp của hắn.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Trần Hành Giản thời trai trẻ từng nói vĩnh viễn không phản bội, hôm nay che chở cô nhân tình trẻ trung xinh đẹp đang run lẩy bẩy trong ngực, coi tôi như hồng thủy mãnh thú, không còn chút tình yêu nào của trước kia.
Trong lúc hoảng hốt, tôi lại nghĩ tới chàng trai trẻ đã nói cả đời này sẽ đối tốt với tôi.
Tôi bỗng nhiên ý thức được... mười năm hôn nhân, đã hoàn toàn đi tới hồi kết.
Cho nên lần đầu tiên tôi đề nghị ly hôn: "Trần Hành Giản, chúng ta buông tha cho nhau đi.”
1
"Tôi không đồng ý ly hôn!" Trần Hành Giản không chút nghĩ ngợi liền từ chối yêu cầu của tôi.
Hắn hơi nhíu mày, cúi đầu nhìn thoáng qua Lạc Nhan đang được hắn ôm vào trong ngực. Rồi như là ý thức được điều gì, từ từ buông đối phương ra. Nhưng vẫn cảnh giác che chở ở phía sau, sợ tôi làm cô ta bị thương.
Còn con d.a.o bị Trần Hành Giản nắm trong tay kia, mũi đao, vẫn luôn nhắm về phía tôi, sắc nhọn và lạnh lẽo.
Hắn hứa hẹn: "Tô Tụ, tôi có thể cam đoan với em, Lạc Nhan tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến vị trí của em.”
Dứt lời, hắn dừng lại một chút, rồi lại tiếp tục nói: "Nhưng em phải cam đoan với tôi, sẽ không gây phiền phức cho Lạc Nhan nữa.”
"Phiền phức" mà Trần Hành Giản nói là đại loại giống như dấu bàn tay rõ ràng trên mặt Lạc Nhan lúc này.
Nếu Trần Hành Giản trở về muộn hơn một chút, có lẽ tôi thật sự sẽ túm lấy tóc Lạc Nhan, ấn đầu cô ta lên bàn trà, dùng mảnh thủy tinh vỡ trên sàn, rạch nát mặt và tay cô ta, khiến cả đời này cô ta không thể xuất hiện trước mặt tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/buong-tha-cho-toi-di/1.html.]
Điên cuồng và độc ác.
Trước đây tôi là một người có tâm trạng ổn định. Nhiều năm qua, tôi hiếm khi đỏ mặt với người khác chứ đừng nói đến chuyện cãi nhau. Chuyện động thủ không quan tâm đến gì như hôm nay là lần đầu tiên.
Tôi quay đầu nhìn thoáng qua hai đứa trẻ trốn trong phòng ngủ, nhưng vẫn bướng bỉnh mở một khe cửa để nhìn trộm.
Tuế Tuế và Niên Niên của tôi. Trên mặt chúng nó còn có dấu vết rõ ràng, tất cả đều do Lạc Nhan ban tặng. Vì vậy, tôi không thể chịu đựng được.
Có lẽ Trần Hành Giản cũng bị tôi dọa sợ.
Cô gái trẻ được hắn nuông chiều suốt hơn một năm qua, giờ phút này ôm khuôn mặt sưng đỏ, đang khóc lóc kể lể tội ác của tôi với hắn.
Còn chàng chàng trai trẻ từng nói đời này vĩnh viễn không phụ lòng tôi, trong mắt tràn đầy lửa giận, không để ý tiếng khóc của bọn trẻ bên cạnh. Lúc tôi muốn động thủ một lần nữa, hắn cầm lấy con d.a.o đặt ở trên quầy, kề vào cổ tôi, bảo tôi bình tĩnh.
Nhưng cũng đã có lần hắn tự kề con d.a.o này vào cổ mình để nói với cha mẹ hắn rằng cuộc đời này không phải tôi thì hắn không cưới. Vì vậy chúng tôi mới có thể kết hôn, có hai đứa con đáng yêu, có được gia đình như viên mãn.
Đáng tiếc, cuối cùng cảnh còn người mất.
"Tô Tụ, chúng ta đã làm vợ chồng mười năm, ràng buộc quá nhiều, c.h.ế.t cũng phải c.h.ế.t cùng một chỗ, em hiểu không?" Lúc Trần Hành Giản nói lời này, ánh mắt rất kiên định, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt u oán của Lạc Nhan.
Cô ta muốn thượng vị... Nếu không, chuyện ngoại tình kéo dài một năm này, dưới sự giấu giếm kỹ lưỡng của Tô Hành Giản và sự tin tưởng tuyệt đối của tôi đối với hắn, tôi sẽ không bao giờ phát hiện ra.
Nhưng Lạc Nhan lại chủ động tìm tới tôi.
Cô gái do tôi và Trần Hành Giản cùng tài trợ nuôi dưỡng lớn lên và cho đi học này, mang theo một tấm lại một tấm ảnh chụp chung thân mật với Trần Hành Giản, cứ như vậy đường hoàng gõ cửa nhà tôi.
“Chị Tô Tụ, tôi rất cảm ơn chị và anh Giản giúp đỡ tôi đi học. Nhưng ơn là ơn, tình là tình. Cho nên điều này cũng không có nghĩa là tôi phải trả anh Giản lại cho chị. Tôi cũng biết chị và anh Giản đã làm vợ chồng nhiều năm, nhưng bây giờ chị đã lớn tuổi, đã không còn mới mẻ nữa. Còn tôi vừa tròn hai mươi, trẻ tuổi lại xinh đẹp, chị lấy cái gì mà tranh giành với tôi? Hai người một tháng chắc cũng không làm được mấy lần nhỉ? Nhưng chị biết không? Lúc anh Giản ở bên tôi, mỗi đêm đều muốn. Anh ấy nói anh ấy có ham muốn với tôi. Chị Tô Tụ, anh Giản đối với chị còn có loại cảm xúc này sao?"
“…”
Từng câu từng chữ, đều làm trái tim tôi tan nát.
Ngày đó, là thời điểm tôi sụp đổ nhất trong đời. Tôi không thể chịu đựng được khi nhớ lại chuyện đó.
Cho nên tôi chỉ là nhìn Trần Hành Giản trước mặt, lặp lại lời lúc nãy: “Trần Hành Giản, chúng ta buông tha cho nhau, được không?”
Lúc này, bên ngoài cửa sổ, tiếng ve sầu râm rang.