Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cả Nhà Tôi Ai Cũng Dẫn Con Riêng Về - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-06-04 14:42:57
Lượt xem: 336

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tạ Côn Ngọc ngẩng đầu, hàng mi hơi cong, đôi mắt thụy phượng hơi nhếch lên trông cực kỳ cuốn hút, nhưng lời anh thốt ra lại là: “Chúng mày còn đứng đực ra đó làm gì? Đám ngu chúng mày đang chắn đường người ta đấy.”

Đám thiếu niên choai choai phản ứng lại: “À à.”

Ngay sau đó, đám nam sinh đang đứng đá mấy kẻ xui xẻo vào góc tường trong hẻm nhỏ không chút tiếc thương, một người trong số đó còn rất thân thiện nói: “Chị gái và em trai đây, không dọa hai người sợ chứ? Chướng ngại vật đã được dọn dẹp xong, hai người mau qua đi.”

Tôi hơi muốn đỡ trán.

Mấy nhóc này cũng lịch sự ghê ha.

Tôi mỉm cười với bọn họ, định kéo Tiểu Viễn rời đi.

Tiểu Viễn à, cảnh tượng này không thích hợp để nhận bố đâu, chúng ta cứ bàn bạc kỹ lưỡng đã nhé…

“Bố ơi!” Một giọng trẻ con trong trẻo vang lên giữa con hẻm nhỏ.

Tất cả mọi người trợn tròn mắt.

Đứa trẻ này đang gọi ai vậy?

Bọn họ vô thức nhìn ra sau, lạ thật, có người lớn nào ở đây đâu nhỉ?

Mặc dù vừa thấy bố đánh người, nhưng Tiểu Viễn vẫn không sợ chút nào, có lẽ vì đó là bố nó, hoặc có lẽ vì nó cảm thấy dù bố có hung dữ đến đâu thì cũng sẽ không làm tổn thương nó.

Tiểu Viễn buông tay tôi ra, lạch bạch chạy đến bên thiếu niên dịu dàng, ôm c.h.ặ.t c.h.â.n anh ngay lập tức.

Tiểu Viễn nhìn anh với ánh mắt sáng rực, giọng nói trong trẻo lại vang lên: “Bố ơi! Bố ơi!”

Mọi người hóa đá.

Tạ Côn Ngọc không giữ vẻ mặt dịu dàng được nữa, toàn thân như muốn nứt ra: ?”

Có quỷ mới biết tại sao anh lại trở thành bố khi chỉ mới 13 tuổi: “Nhóc con, em đang gọi ai là bố vậy?”

Nhóc con hùng hồn đáp: “Bố chứ ai nữa.”

Nó đọc từng chữ rành rọt: “Tạ Côn Ngọc, bố chính là bố của con.”

Tạ Côn Ngọc: “…”

Tôi: “…”

Đám thiếu niên ồ lên một tiếng, khó tin: “Anh Côn Ngọc, không ngờ anh lại cầm thú thế đấy!”

“Anh Côn Ngọc, anh lừa tụi em để lén đi sinh con à?”

“Anh Côn Ngọc, anh kiếm đâu ra đứa con vậy?”

“Anh Côn Ngọc…”

Tạ Côn Ngọc xoa đầu Tiểu Viễn, cười một tiếng: “Bọn mày còn nói nhảm nữa, có tin tao cho bọn mày thành con tao luôn không?”

Đám thiếu niên im như ve sầu mùa đông.

Tạ Côn Ngọc dịu dàng hỏi: “Nhóc con, năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?”

Tiểu Viễn ưỡn n.g.ự.c đáp: “Năm tuổi ạ.”

Tạ Côn Ngọc tiếp tục nói: “Nhưng anh mới có 13 tuổi, chưa lớn hơn em là bao, sao có thể là bố em được? Anh chỉ kém anh trai em ít tuổi thôi, nhóc con, em nhận nhầm người rồi.”

Tiểu Viễn tức giận đáp: “Nhưng bố chính là bố của con mà!”

Tạ Côn Ngọc thấy mình không nói lý với nó được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/ca-nha-toi-ai-cung-dan-con-rieng-ve/chuong-7.html.]

Anh mới tí tuổi đầu, lòi ra đứa con trai từ đâu ra chứ?

Tạ Côn Ngọc liếc nhìn tôi, nở một nụ cười dịu dàng: “Nhóc con đừng quậy nữa, theo chị em về nhà đi.”

Chị?

Tiểu Viễn cảm thấy mình phải sửa lại cho đúng, thằng bé nói cực kỳ nghiêm túc: “Bố ơi, mẹ không phải là chị, mẹ là mẹ của con!”

Tạ Côn Ngọc: “…”

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Đám thiếu niên: “…”

Ánh mắt của Tạ Côn Ngọc trở nên mờ mịt, anh nghiêm túc nói với tôi: “Chị gái à, sinh con quá sớm ảnh hưởng đến sức khỏe lắm đó.”

Tôi: “…”

Tôi xấu hổ đến mức ngón chân muốn cào ra nguyên một căn hộ ba phòng một sảnh*.

*Ngón chân muốn cào ra nguyên một căn hộ ba phòng một sảnh 脚趾恨不得抠出三室一厅: Một cách nói phóng đại, ám chỉ người nói đang co quắp, khó xử và bối rối đến mức muốn trốn xuống đất luôn

Thôi kệ đi.

Dù sao cũng đã gặp bố của con trai rồi, thôi thì chọn ngày không bằng gặp ngày, cứ nói thẳng cho anh biết sự thật sớm một chút thì sẽ tốt hơn.

Thế là ——

Tôi lịch sự hỏi anh có rảnh không, rồi mời anh đến nhà hàng bên cạnh để ngồi xuống bàn bạc.

Ánh mắt Tiểu Viễn nhìn Tạ Côn Ngọc đầy ngưỡng mộ và quyến luyến, Tạ Côn Ngọc nhìn vào đôi mắt thụy phượng y hệt mình của Tiểu Viễn, anh khẽ nhăn mày, vẻ mặt vừa khó hiểu vừa phức tạp.

Không biết có phải do bố con họ tâm linh tương thông không, Tạ Côn Ngọc chần chừ một lúc rồi đáp: “Được.”

Sau đó, anh quay lại nói với đám thiếu niên: “Bọn mày về trước đi.”

12.

Tiểu Viễn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh tôi, còn Tạ Côn Ngọc thì ngồi đối diện.

Tạ Côn Ngọc bình tĩnh nghe tôi kể chuyện nhưng vẫn hoàn toàn không tin: "Chị gái này, chị biết là bây giờ em mới mười ba tuổi mà. Đừng nói năm năm trước, ngay cả bây giờ, em... bộ phận đó của em còn chưa phát triển hoàn toàn, chưa thể làm chuyện đó với con gái thì không thể nào có con được."

Tôi nghiêm túc tranh luận với anh: "Nhưng nếu... Tiểu Viễn đến từ tương lai thì sao?"

Tạ Côn Ngọc càng không tin: "Chị à, chị phải tin vào khoa học, mấy thứ hoang đường này toàn là chuyện vớ vẩn thôi."

Tôi: "..."

Tôi đưa cho anh xem bức ảnh của Tiểu Viễn, anh vẫn không tin: "Chị ơi, bây giờ kỹ thuật Photoshop đã rất tiên tiến rồi."

Tôi: "..."

Lúc này tôi chỉ muốn lôi ngay một trung tâm giám định ADN về đây để giám định ADN giữa Tiểu Viễn và anh ngay lập tức!

Tôi cười mà như không cười: "Tạ Côn Ngọc, chị nghĩ em rất cần làm giám định ADN của em với Tiểu Viễn đấy."

Tiểu Viễn mở to đôi mắt long lanh nhìn anh, đau lòng nói: "Bố ơi, bố là bố của con mà, sao bố không chịu nhận con chứ?"

Tạ Côn Ngọc rất thích Tiểu Viễn, nhưng vẫn cố gắng giải thích hợp lý: "Tiểu Viễn, không phải là anh không muốn nhận em, mà là do anh thật sự còn quá nhỏ, không thể nào có con được."

Tiểu Viễn: "Nhưng bố thật sự là bố của con mà."

Tạ Côn Ngọc bất lực, để làm chúng tôi mất hết hy vọng, anh đồng ý: "Chú em làm việc ở trung tâm giám định ADN, vậy chúng ta đến đó đi."

Tốc chiến tốc thắng.

Tôi dẫn hai đứa nhỏ đến trung tâm giám định ADN, may mắn là trung tâm vẫn chưa tan tầm. Nhân viên thu mẫu tóc có nang và một ít m.á.u của Tạ Côn Ngọc cùng Tiểu Viễn, rồi bảo chúng tôi vài ngày sau sẽ có kết quả.

Loading...