Cả Nước Cầu Ta Sinh Nhãi Con Cho Hoàng Đế Bệnh Kiều - Chương 40: Nếu như
Cập nhật lúc: 2025-11-06 13:39:02
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2LQDldxyH5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 40: Nếu như
Tác giả: Mạch Hương Mang Chủng - 麦香芒种
Editor: Xuân Tàn Hoa Lạc
“Cuối cùng nàng cũng tỉnh .”
Hạ Doanh thấy nàng tỉnh , khuôn mặt căng thẳng mới giãn , chỉ là đôi mắt nàng tan rã mờ mịt, vô thần, trông lạ, trong mắt dấy lên lo lắng: “Sao gì? Bị sốt đến ngốc ?”
Tang Yên: ". . ."
Dĩ nhiên nàng ngốc thật.
nếu giả vờ ngốc. . . liệu thể rời khỏi hoàng cung ?
Ký ức như cơn ác mộng thức tỉnh nàng.
Đừng gần đàn ông. . . sẽ chỉ chuốc lấy bất hạnh mà thôi.
Đang mải nghĩ ngợi. . .
Hạ Doanh nghiến răng: “Tang Yên, chuyện! Nếu nàng dám chuyện gì, trẫm sẽ cho đám ngự y chôn cùng với nàng!”
Tang Yên: “. . .”
là bạo quân khát máu!
Đồ cẩu hoàng đế!
Nàng liếc qua các ngự y đang phủ phục đất, run rẩy như cầy sấy, tóc hoa râm, là gần đất xa trời.
Thật đáng thương.
Tên cẩu hoàng đế , chẳng tôn trọng già, thương lấy kẻ yếu !
“G.i.ế.c! G.i.ế.c! G.i.ế.c!”
Nàng tức điên, chộp lấy chiếc gối ném thẳng qua: “Ngoài hăm dọa , ngài còn chiêu nào khác uw?”
Hạ Doanh gối đập trúng.
Chính còn kịp phản ứng, thì Bùi Mộ Dương cùng một loạt thái giám, cung nữ quỳ rạp xuống: “Hoàng thượng bớt giận! Hoàng thượng bớt giận!”
Hạ Doanh chẳng giận chút nào, ngược , cú đập khiến lòng nhẹ hẳn .
Xem , cơn sốt lui, cũng tinh thần .
“Nàng , thì họ tự nhiên cũng .”
Hắn phất tay cho dậy, sang với ngự y: “Các khanh chữa bệnh công, thưởng mỗi ngàn lượng bạc, lui xuống cả .”
“Tạ ơn hoàng thượng.”
Ngự y vội vã lĩnh mệnh, như đại xá.
Hoàng cung quả thật thể ở lâu.
Về nhà xin cáo lão về quê là .
“Cảm thấy thế nào?”
Hạ Doanh cho cung nhân lui hết, tự tay bưng chén đưa cho nàng.
Tang Yên nhận, chỉ vì gần, thoang thoảng mùi quái dị, khiến nàng nhăn mày: “Hoàng thượng, ngài là mùi thuốc, phiền ngài tắm rửa .”
Hạ Doanh: “. . .”
Từ tới giờ từng ai dám mùi.
Tang Yên thẳng như , cũng chút ngượng, nhưng tức giận.
Cho tới bây giờ vẫn luôn dành cho nàng sự kiên nhẫn và bao dung hiếm .
“Được. Nàng chờ trẫm.”
Hắn sảng khoái đáp ứng, vội vã ngoài.
Cứ như một trai trẻ nóng lòng gặp thương.
“Các ngươi hầu hạ .”
Hắn khỏi điện, liền dặn dò mấy cung nữ, lớn tiếng: “Người ! Trẫm tắm gội y phục!”
Tiếng xa dần theo bóng lưng.
Tang Yên thu ánh , gọi Thu Chi : “Ta ngủ bao lâu ? Bây giờ là canh mấy?”
Nàng mơ hồ cảm giác ngủ lâu.
Bên ngoài sắc trời tối đen như mực.
“Đã là canh Tuất . Tiểu thư ngủ gần cả ngày đấy. Dọa nô tỳ sợ c.h.ế.t khiếp.”
Thu Chi vỗ n.g.ự.c trấn an, kể tiếp: “Hoàng thượng vẫn canh giữ ở bên tiểu thư suốt, lo lắng đến mức suýt . Nô tỳ thấy, cũng là một chân tình.”
Trái tim nàng khẽ d.a.o động, suýt nữa mềm lòng Tang Yên cùng hoàng đế ở bên .
thấy vẻ lạnh nhạt dửng dưng của Tang Yên, Thu Chi lập tức nuốt lời định bụng, đổi giọng: “Tiểu thư đói ? Có cần ăn chút gì ?”
Tang Yên vốn thấy đói, nhưng đến ăn, bụng liền réo, đành gật đầu: “Chuẩn gì đơn giản thôi.”
Lời còn dứt, thái giám bước truyền thiện.
Bùi Mộ Dương xem như là tín bậc nhất bên cạnh hoàng đế, lập tức nở nụ nịnh nọt: “Đã chuẩn sẵn cả . Ngự thiện phòng hâm mấy , chỉ đợi chủ tử tỉnh thôi.”
Đây gọi là đưa tay đ.á.n.h mặt
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ca-nuoc-cau-ta-sinh-nhai-con-cho-hoang-de-benh-kieu/chuong-40-neu-nhu.html.]
Tang Yên đành gật đầu cảm tạ, xuống giường dùng bữa.
Món chính là cháo tổ yến.
Được nấu nhừ, mềm mịn và thơm ngát.
Nàng ăn liền hai chén, uống thêm một chén nước lê tuyết hấp, cơn đói lập tức tan biến, đang định nghỉ thì thấy Tang Nhược Thủy ôm đàn .
“Tỷ. . .”
Tang Nhược Thủy trưng bộ dạng đáng thương tội nghiệp: “Tỷ cuối cùng cũng tỉnh , nếu còn tỉnh, sắp đuổi lãnh cung mất.”
Tang Yên chẳng tin lời cường điệu , cũng kiên nhẫn bồi nàng diễn xuất, chỉ hỏi: “Sao ngươi đến đây?”
Tang Nhược Thủy đáp: “Muội mới học khúc thiền âm, giúp an thần tĩnh tâm, nên đàn cho tỷ , mong tỷ mau bình phục.”
Tang Yên: “. . .”
Nói tới mức Tang Yên cảm thấy bản quan tâm tình , nhưng nàng tâm tình .
Vừa định xua tay từ chối, Tang Nhược Thủy xuống đàn .
như lời nàng , tiếng đàn trong trẻo, thanh nhã, mang theo chút vân đạm phong khinh của ngoài thế tục. Song giữa chốn thâm cung , khúc đàn thêm phần cô tịch lạnh lẽo.
Khúc thiền âm , nếu tấu nơi núi rừng khe suối, hòa cùng tiếng nước róc rách, tiếng chim hót, ắt hẳn sẽ vô cùng tuyệt diệu.
“Bộp bộp.”
Khúc dứt, ngoài điện vang lên tiếng vỗ tay.
Tang Yên chẳng cần cũng là Hoàng đế đến.
Bằng , ai dám vỗ tay ở nơi chứ?
“Trần gian muôn sự khiến lòng phiền, chỉ khúc khiến tâm thanh tịnh. Hay lắm. Khúc nhạc trong trẻo linh hoạt kỳ ảo, mà quên hết thế tục.”
Hạ Doanh bước , nét mặt mang ý , chẳng hề keo kiệt lời khen: “Tang phi, cầm kỹ của ngươi ngày càng tinh diệu.”
Tang Yên: “. . .”
Hừ, bệnh còn khỏi khen nữ nhân .
Lòng nàng thoáng chua xót.
Nhận điều , trong n.g.ự.c bỗng nhói lên như kim đâm.
Chợt nhớ đến lời của Huệ phi: Một khúc ca, một điệu múa, thể khiến đời say đắm. văn chương, sách vở, ai còn đoái hoài.
Quả nhiên, đúng là .
“Nàng đàn như , Hoàng thượng chẳng lẽ ban thưởng ?”
Giọng Tang Yên chua loét, đầy mùi dấm.
Đến chính nàng cũng nhận , một phần thấy hổ, một phần giận chính bản phản ứng vì cái lý do đáng hổ .
Hạ Doanh nghĩ nhiều như , giống như đầu gặp , khi Tang Nhược Thủy đàn lấy lòng Tang Yên, thật sự ban thưởng: “Bùi Mộ Dương, , bảo mang cây đàn Lục Khởi đến, thưởng cho Tang phi.”
Lục Khởi cầm là tuyệt thế danh cầm, là bảo vật mà chơi đàn đều mơ ước.
“Tuân chỉ.”
Bùi Mộ Dương lĩnh mệnh ngay.
Tang Nhược Thủy ngờ phần thưởng to như , vui mừng đến ngẩn ngơ, mãi mới kịp phản ứng, quỳ xuống tạ ơn: “Tạ ơn hoàng thượng. Thần chỉ nghĩ hoàng thượng lao tâm khổ tứ, cần thư giãn đôi chút, nên mới siêng năng luyện tập. Giờ thể khiến vui lòng, mãn nguyện . Sao dám mong ban thưởng gì thêm.”
Nàng hạ , hèn mòn đến tận cùng .
Nghĩ kỹ , chẳng nam nhân nào là thích kiểu như thế.
Tang Yên nổi nữa, : “Ta nghỉ ngơi . Các chủ điện đ.á.n.h đàn thưởng .”
Tang Nhược Thủy ước gì như thế, bèn hoàng đế đầy tình ý, giọng mềm mại: “Hoàng thượng, tấu thêm một khúc nữa cho , ?”
Hạ Doanh lúc mới nhận tâm trạng Tang Yên , từ chối: “Ngươi về . Trẫm còn việc.”
Tang Nhược Thủy nỡ rời ?
Hoàng đế khen nàng, lẽ nào nên nhân cơ hội tiến thêm bước nữa?
“Không hoàng thượng còn việc gì? Thiếp thể dâng , hoặc hầu bút mực.”
“Không cần.”
Hạ Doanh khẽ cau mày, giọng lộ chút kiên nhẫn: “Ngươi lui xuống .”
Tang Nhược Thủy thấy thế, còn gì đó, Hương Tú kéo nhẹ tay áo nàng , nàng đành im lặng, cúi hành lễ lui .
Ngoài điện.
Thái giám mang cây đàn Lục Khởi đến, thấy nàng liền nịnh nọt dâng lên.
Tang Nhược Thủy tự tay nhận đàn, bảo Hương Tú thưởng cho năm lượng bạc.
Cả đoàn trở về Nguyệt Tang điện.
Trên đường.
Tang Nhược Thủy trong kiệu, hỏi: “Vừa ở trong điện, vì ngươi ngăn cản bổn cung?”
Hương Tú giờ là của hoàng đế, tự nhiên hiểu rõ tâm ý của , để Tang Nhược Thủy ở thêm gây khó chịu, nhưng ngoài miệng : “Nô tỳ thấy khi nên điểm dừng là nhất. Xin nương nương thứ tội, là nô tỳ tự tiện .”
Tang Nhược Thủy ôm đàn, tâm tình tệ, cũng trách tội nữa, phất tay bảo: “Thôi, ngươi cũng lý.”
Nàng vuốt nhẹ đàn, ánh mắt khẽ trầm xuống, thấp giọng : “Bổn cung nghĩ rằng . . . nếu tỷ tỷ, hoàng thượng chắc thích bổn cung.”
Phải.
Nếu như Tang Yên. . .