Họ cuối cùng cũng bắt đầu hoảng sợ, năn nỉ về.
"Về nhà , nhà nào mà chẳng lúc cãi vã qua ? Con bỏ , bà ngoại con lo lắng lắm, bà tìm con khắp nơi ."
Nhắc đến bà ngoại, mềm lòng. Nghĩ đến bà hơn tám mươi tuổi, chân vững mà lặn lội tìm , nước mắt kìm mà tuôn rơi.
Cuối cùng, thu dọn đồ đạc và trả phòng khách sạn.
trong lòng quyết tâm rằng nhất định, rời khỏi ngôi nhà ngột ngạt sớm nhất thể.
Khi về đến nhà, bà ngoại nắm c.h.ặ.t t.a.y , lo sợ rằng mất : "Con về là , về là ."
Mẹ thì đen mặt, cố nhịn nhưng nhịn nên mắng :
"Con giỏi lắm, hễ ý là bỏ nhà , chỉ chúng mới chịu đựng con thôi. Để xem khi con lấy chồng, nhà chồng chiều chuộng con như thế !"
còn yêu, mà bà hình dung cuộc sống đau khổ khi kết hôn .
Rõ ràng bà thật sự mong một "nhà chồng" nào đó sẽ trị .
cảm thấy buồn , đáp lời bà.
thể đổi bà, và sẽ phí lời với bà nữa.
Tôn trọng phận của khác, nhưng tính toán cho bản .
—---------
Gia đình lạnh nhạt với hai ngày, đó thứ trở bình thường, như từng chuyện gì xảy .
Chỉ rằng, mối quan hệ giữa và gia đình mãi mãi một vết nứt thể hàn gắn.
Chỉ còn ba ngày nữa là Tết, ban công kế hoạch dạy học.
Mẹ nhận một cuộc điện thoại với : "Anh trai con tối nay sẽ đưa bạn gái về nhà đấy!"
ngẩng đầu lên, thản nhiên: "Vậy tối nay đặt bàn ở nhà hàng nào đó ."
Ai ngờ kiên quyết phản đối: "Không !"
Bà nghĩ một lúc : "Ăn ở nhà thôi, hâm vài món thừa là ."
7
vốn định can thiệp, nhưng thấy thế : "Hâm đồ thừa để đãi khách ? Không ."
Mẹ lườm một cái: "Con gì mà ? Người bảo, đầu tiên con dâu về nhà, đối xử quá , nếu nâng niu quá, nó sẽ nghĩ chồng dễ bắt nạt, leo lên đầu mà đấy!"
Người thời nay ai cũng học thức, ai vô cớ bắt nạt khác chứ?
Không bà từ nữa.
Dù , lời đến miệng nuốt xuống.
Bà gì, cũng quan tâm nữa.
Ngược , bố chút do dự: "Cho ăn đồ thừa thì lắm ? Lỡ bỏ thì ?"
"Bỏ cái gì chứ!"
Mẹ ngẩng cao đầu, nước bọt b.ắ.n tung tóe:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/ca-the-gioi-chi-co-me-toi-la-thong-minh/chuong-5.html.]
"Con trai cao ráo trai, hồi còn học quen bao nhiêu đứa, đứa nào chẳng mê mệt nó? Nó còn chê nhà ? còn chê nó thì !"
"Nó nhà còn xem qua cửa ải của . Nhà là tìm con dâu, chứ tìm tiểu thư. Nếu nó dám đen mặt vì mấy món đồ thừa thì thôi khỏi cưới!"
mà độn thổ.
Anh trai , vô công rỗi nghề, ba mươi tuổi mà vẫn việc đàng hoàng, hễ hết tiền là đưa tay xin bố , suốt ngày nhàn rỗi chẳng gì, chỉ yêu đương lăng nhăng qua mạng.
Những năm qua quen vài cô, cuối cùng đều chịu nổi mà bỏ .
Vậy mà vẫn tưởng trai là cực phẩm lắm.
thở dài một , mặt gì.
Muốn gì thì , liên quan gì đến .
—------
Buổi tối, thực sự chỉ hâm hai món ăn thừa.
Tám giờ tối, trai mở cửa bước .
Sau lưng là một cô gái trắng trẻo xinh xắn, tay xách nách mang đầy quà, miệng rạng rỡ chào: "Cháu chào chú! Chào cô! Chào em gái!"
Chị gái lễ phép, khá cảm tình nên vội lên đáp : "Chào chị Tiểu Trương!"
Bố cũng lên.
Vậy mà vẫn yên ghế sofa, chân vắt chéo, từ xuống Tiểu Trương, lạnh nhạt : "Ừ, Tiểu Trương đến ? Để quà ở đó ."
Tiểu Trương khựng , biểu cảm lộ rõ vẻ lúng túng.
"À, ạ."
Cô đặt quà xuống, gì tiếp theo. Mẹ cũng bảo cô .
thấy quá ngại ngùng nên vội vàng mời cô : "Chị Tiểu Trương, chị..."
Mẹ huých mạnh tay , nhạt nhẽo Tiểu Trương: "Tiểu Trương , con cũng thấy đấy, nhà cô bằng những gia đình giàu , đạm bạc, chắc con cũng chê nhỉ?"
"Không ạ, cô gì ."
Tiểu Trương đưa mắt sang trai cầu cứu.
Anh trai cũng hoảng loạn, vội vàng nháy mắt với , cố : "Được , , tàu cả ngày , chúng con đói lắm . Mẹ? Cơm xong ? Mẹ bảo tối nay ăn ở nhà ? Thức ăn ?"
Mẹ lúc mới chậm rãi dậy, ngẩng cằm chỉ bàn ăn: "Món ăn bày sẵn bàn, chỉ chờ hai đứa thôi."
Trên bàn, là một đĩa đậu phụ còn thừa, một bát canh cá và hai đĩa dưa muối.
Tiểu Trương đầu qua, nụ khuôn mặt lập tức cứng đờ.
Mẹ bước đến cạnh bàn ăn, : "Tiểu Trương , nhà cô điều kiện hạn, cơm canh đạm bạc, cháu ăn quen ?"