Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cải tạo mẹ tái hôn - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-06-28 15:04:50
Lượt xem: 42

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

16

 

Sau khi ông ngoại ngồi xuống, ông nhìn mọi người bằng ánh mắt sắc bén.

 

Mẹ tôi và những người khác đều run rẩy.

 

Ông nhìn một lượt rồi dừng lại ở mẹ tôi, hỏi: "Trong lúc ba vắng mặt, con đã cấu kết với người ngoài để tranh giành tập đoàn Minh Thị với con bé Tâm. Con còn kiện nó và bôi nhọ nó trước giới truyền thông. Đó là cách con làm mẹ sao?"

 

Từ khi lui về ở ẩn, ông ngoại đã lâu không nổi giận như vậy.

 

Những câu hỏi liên tiếp này đã khiến mẹ tôi sợ đến khóc.

 

Ông ngoại đập mạnh tay xuống bàn: "Con còn dám khóc?!"

 

Mẹ tôi sợ hãi lau nước mắt rồi run rẩy nói: "Tại con bé cắt tiền tiêu vặt của con nên con mới làm vậy."

 

Ông ngoại hừ lạnh: "Ba hiểu con bé Tâm, nó làm vậy chắc chắn phải có lý do."

 

Mẹ tôi im lặng, chắc là biết dù mình có nói gì thì cũng sẽ bị mắng thôi.

 

Sau khi cảnh cáo những kẻ có ý đồ xấu, ông ngoại dẫn tôi về văn phòng.

 

Tôi biết ông đã tìm ra kẻ đứng sau màn nên cố gắng đợi trợ lý đóng cửa lại rồi mới hỏi: "Ông ngoại, ai là người đã mua chuộc nhân viên kiểm tra xe hôm đó?"

 

Ông ngoại chậm rãi đáp: "Ngô Hạo."

 

Tôi không đồng tình lắc đầu: "Hắn không phải chủ mưu."

 

Để mua chuộc người ở nhà cũ cần rất nhiều tiền. Ngô Hạo chắc chắn không có nhiều tiền như vậy. Cho dù hắn có đủ tiền thì cũng không có danh sách nhân viên kiểm tra hôm đó.

 

Suy luận theo hướng này thì có lẽ mẹ tôi cũng có liên quan...

 

Lòng tôi chợt trĩu xuống.

 

Ông ngoại chắc cũng nghĩ đến điều đó.

 

Nhưng ông có vẻ không bị ảnh hưởng mà vẫn tiếp tục câu chuyện: "Cho nên ông mới không báo cảnh sát bắt hắn."

 

Vì lo cho sức khỏe của ông ngoại, tôi chủ động xin làm tiếp: "Những việc còn lại cứ giao cho con, ông nghỉ ngơi đi."

 

Ông liên tục nói: "Được, được, được."

 

Sau đó, tôi tiếp tục làm việc.

 

Ông ngoại thì quay một đoạn video rồi đăng lên Weibo chính thức.

 

"Chào mọi người, tôi là Minh Huy, người sáng lập tập đoàn Minh Thị."

 

"Về chuyện người thừa kế, từ trên xuống dưới tập đoàn chỉ công nhận Minh Tâm."

 

"Con gái bất hiếu của tôi đã từ bỏ quyền cạnh tranh từ hai mươi năm trước nên không có chuyện Minh Tâm cướp vị trí của nó."

 

"Vì những hành động khiến tôi thất vọng của nó, từ hôm nay tôi chính thức đoạn tuyệt quan hệ cha con với nó."

 

Không thể không nói, ông ngoại tuy lớn tuổi nhưng vẫn rất biết bắt xu hướng.

 

Ví dụ như trận chiến dư luận này, ông chơi khá tốt.

 

Nói một nửa giữ một nửa, dẫn dắt cư dân mạng đi đào.

 

Lật lại những chuyện hoang đường mà mẹ tôi đã làm, mọi người đều nảy sinh sự trìu mến với tôi, lắc mình biến thành người bị hại, còn mẹ tôi thì bị mọi người đổi cách mắng chửi.

 

Lúc ăn cơm, ta rối rắm nửa ngày vẫn quyết định hỏi: "Ông ngoại, ông thật sự muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với mẹ cháu sao?"

 

Ông ngoại không chút do dự nói: "Đúng vậy, từ khi nó kết hôn với Ngô Hạo kia, nó càng ngày càng hoang đường."

 

Căn cứ vào hiểu biết của tôi với mẹ, mẹ chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.

 

Việc này đoán chừng còn có náo loạn đây.

 

Cảm khái xong, tôi gửi tin nhắn cho trợ lý, bảo cô ấy sắp xếp người điều tra chú họ.

17

 

Tình hình phát triển không khác lắm so với dự đoán của tôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/cai-tao-me-tai-hon/chuong-7.html.]

Tin tức ông ngoại đơn phương cắt đứt quan hệ truyền đi, mẹ tôi liền chạy đến nhà chính.

 

Ánh mắt chạm nhau, bà co rúm lại một chút.

 

Nước mắt nói chảy là chảy.

 

Nói thật, kỹ năng diễn xuất của mẹ tôi có chút vụng về. Thật không biết người bày mưu tính kế cho bà nghĩ như thế nào. Có tâm tư làm bộ, còn không bằng dạy bà nói chuyện cho tốt.

 

Ông ngoại chìm nổi trong thương trường mấy chục năm, ánh mắt so với tôi còn thông thấu hơn nhiều. Chuyện tôi có thể phát giác được, ông cũng có thể, cho nên giọng nói của ông đầy vẻ ghét bỏ: "Với chút kỹ xảo của con, đừng ra ngoài mất mặt xấu hổ."

 

Động tác khóc của mẹ ngừng lại.

 

Vốn tưởng rằng bà sẽ lại gào lên lăn lộn.

 

Ai ngờ, bà lại gắng gượng nhịn xuống, tiếp tục khóc lên.

 

Người không biết còn tưởng rằng nhà tôi đang làm tang sự đấy.

 

Tôi và ông ngoại liếc nhau một cái, ông chống quải trượng quát: "Khóc nữa thì cút ra ngoài!"

 

Mẹ tôi bất động, vẫn cứ khóc không ngừng ở đó.

 

Nếu là trước kia, chiêu này có thể nói là mọi việc đều thuận lợi. Nhưng mà, lần này mẹ tôi phải thất vọng rồi.

 

Người giúp việc nhận được ánh mắt ra hiệu của ông ngoại liền lập tức đi tới, một trái một phải đỡ mẹ tôi kéo ra ngoài.

 

Bà sửng sốt vài giây, lấy lại tinh thần lập tức giãy dụa hô to: "Ba, hôm nay ba làm thế, không sợ chờ khi ba c.h.ế.t không ai tế bái sao?!"

 

Ông ngoại hừ lạnh: "Không sợ, ông đây tự tính."

 

Bà âm trầm trừng mắt nhìn tôi, cứng cổ quát: "Mày sẽ hối hận!"

 

Sau khi đuổi bà đi, ông ngoại ngựa không ngừng vó phân phó: "Nếu nó đã nói ông tuyệt tình, vậy thì thu toàn bộ tài sản dưới tên nó, thẻ ngân hàng cũng đóng băng lại hết."

 

Làm người quả nhiên không thể tìm đường chết. Nếu mẹ tôi không chạy tới nhà chính gây chuyện, ông ngoại còn có thể nể tình cha con mà mắt nhắm mắt mở. Bây giờ thì tốt rồi, tất cả đều bị chính bà làm mất.

 

Vài ngày sau, mẹ tôi không đến tìm tôi, Ngô Hạo thì tìm đến công ty trước.

 

18

 

Tôi tò mò mục đích của gã nên để trợ lý cho hắn tôi vào.

 

Chạm mặt, tôi không nói gì, lẳng lặng chờ đợi hắn tôi biểu diễn.

 

Ngô Hạo lòng mang ý xấu, đương nhiên giữ được bình tĩnh. Nhưng hai phút sau, hắn tôi đã ho khan hai tiếng mang chiến thuật, cố gắng lôi kéo làm quen: "Tâm Tâm, chú và mẹ con kết hôn lâu như vậy rồi mà vẫn không tìm được cơ hội tâm sự với con, thật sự là xấu hổ."

 

Tôi không đáp lời: "Xin gọi tôi là cô Minh."

 

Vẻ mặt Ngô Hạo cứng đờ, tay cầm ly bởi vì dùng sức quá độ mà đốt ngón tay trắng bệch.

 

Đối với biến hóa tâm lý của hắn, tôi không có hứng thú, cũng không quan tâm.

 

Tôi nhìn thoáng qua thời gian, đầu ngón tay nhẹ điểm vào giấy thông hành dưới mặt bàn: "Ba phút, nói rõ ý đồ của anh, nếu không thì đi luôn đi."

 

Ngô Hạo thu lại nụ cười, bày ra tư thái trưởng bối nói: "Cô Minh, dẫu sao Nhược Tuyết cũng là mẹ cô, cô cứ thế nhìn mẹ mình đoạn tuyệt quan hệ với ông Minh, chẳng lẽ không áy náy bất an sao?"

 

Tôi nhún vai: "Không đâu, dù sao đây cũng không phải do tôi tạo thành."

 

Dùng đạo đức ép buộc không thành công, hắn liền đổi một loại phương thức khác.

 

Giả đáng thương, kể ra mấy ngày nay mẹ tôi khó khăn biết bao nhiêu.

 

Nói nửa ngày, hắn phát hiện tôi không để tâm, trở mặt: "Cô Minh, cô không có tim sao?"

 

Tôi cười lạnh một tiếng: "Anh sẽ không thật sự cho rằng cái gì tôi cũng không biết chứ? Anh Lăng Phong."

 

Lăng Phong là nghệ danh hắn dùng lúc làm trai bao. Mãi đến khi trèo lên cành cây cao này của mẹ tôi, hắn ta mới dùng cái tên trên chứng minh thư.

 

Sắc mặt Ngô Hạo đột nhiên thay đổi, vẻ mặt hoảng loạn có thể thấy bằng mắt thường: "Tôi, tôi không biết cô đang nói cái gì."

 

Tôi đang định kéo tấm màn che của hắn ta xuống thì hắn đã phá cửa xông ra, suýt chút nữa đụng phải người tới báo cáo công việc.

 

Hết giờ làm, Tống Thanh Việt vẫn hẹn tôi ra ngoài ăn cơm như mọi khi. Nghĩ đến việc đã từ chối nhiều lần, nếu còn từ chối nữa thì không hay lắm, tôi đồng ý.

 

Loading...