CẢM ƠN VÌ ĐÃ PHẢN BỘI - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-06-25 12:44:52
Lượt xem: 360
Tôi dán mắt vào báo cáo tài chính trên màn hình máy tính, ngón tay gõ lên bàn phím mà run rẩy.
Ba năm trước, tôi và Giang Thành cùng sáng lập công ty thiết kế Vãn Thành. Vậy mà bây giờ, tiền trong tài khoản đang bị bốc hơi một cách kỳ lạ.
Mỗi tháng đều có một khoản chi không rõ ràng, số tiền không lớn, nhưng kéo dài suốt nửa năm. Cộng lại cũng gần năm trăm nghìn tệ rồi.
“Giám đốc Lâm, cô tìm tôi?”
Chị Lý kế toán bước vào, nét mặt không được tự nhiên.
“Tôi muốn hỏi khoản chi này là gì?” Tôi chỉ vào màn hình.
Chị ta nhìn qua, “Ồ, cái này là Giám đốc Giang phê duyệt, nói là chi cho dự án mới, phục vụ cho nghiệp vụ mới.”
“Nghiệp vụ mới?”
Từ khi nào Giang Thành bàn với tôi về nghiệp vụ mới?
Công ty chúng tôi chỉ làm thiết kế nội thất, cần nghiệp vụ gì mà ngốn từng đó tiền?
“Cụ thể là nghiệp vụ gì?”
“Chuyện này… Giám đốc Lâm, hay là cô hỏi thẳng Giám đốc Giang nhé, tôi chỉ làm theo yêu cầu chuyển khoản của anh ấy thôi.”
Chị Lý rõ ràng đang né tránh điều gì đó.
Chờ chị ta đi rồi, tôi lập tức mở hệ thống camera giám sát nội bộ của công ty.
Là người đồng sáng lập, tôi có toàn quyền truy cập vào tất cả camera.
Tua nhanh đến 10 giờ tối hôm qua, đèn phòng làm việc vẫn còn sáng.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Giang Thành và Tô Vũ Hân đang ở trong phòng làm việc của tôi, hai người đứng rất gần nhau, đang xem gì đó.
Tô Vũ Hân là nhà thiết kế mới vào làm ba tháng trước, ngoại hình xinh đẹp, năng lực không tệ.
Tôi phóng to màn hình, cố xem họ đang nhìn cái gì.
Giang Thành đang cầm trong tay là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần của công ty!
Mà tên Tô Vũ Hân lại rõ rành rành nằm ở mục “bên nhận chuyển nhượng”!
Tay tôi run b.ắ.n lên.
Giang Thành muốn chuyển nhượng cổ phần của tôi cho Tô Vũ Hân?
Tôi tiếp tục xem hai người ký tên vào tài liệu, rồi…
Họ hôn nhau.
Tôi suýt ném luôn con chuột vào màn hình.
Giang Thành, chúng ta bên nhau bốn năm, khởi nghiệp ba năm, mà anh nỡ lòng nào phản bội tôi như vậy?
Bình tĩnh, Lâm Vãn, phải bình tĩnh.
Tôi hít sâu một hơi, tiếp tục kiểm tra các đoạn camera giám sát.
Trong suốt một tháng qua, Giang Thành và Tô Vũ Hân nhiều lần thân mật trong văn phòng.
Thậm chí có một lần, họ… ngay trên bàn làm việc của tôi…
Tôi buồn nôn đến mức muốn ói ra.
Điện thoại vang lên, là Giang Thành gọi đến.
“Vãn Vãn, tối nay anh phải gặp khách hàng, chắc về muộn chút.”
“Khách nào?”
“Dự án trung tâm thương mại ấy mà, khách hơi khó tính nên chắc nói chuyện hơi lâu.”
Trung tâm thương mại?
Tôi tra lại, công ty căn bản không hề có dự án nào như vậy.
“Ừ, anh cứ lo việc đi.”
Tắt máy xong, tôi gọi ngay cho công ty thám tử tư.
Nếu Giang Thành đã muốn chơi, vậy tôi sẽ chơi tới cùng.
Sáng hôm sau, tôi nhận được ảnh từ thám tử.
9 giờ tối qua, Giang Thành và Tô Vũ Hân cùng nhau vào khách sạn hạng sang ở trung tâm thành phố.
Ảnh chụp rõ ràng, hai người kéo theo vali, thân mật chẳng khác gì vợ chồng son.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cam-on-vi-da-phan-boi/chuong-1.html.]
Lịch sử lưu trú khách sạn cho thấy, họ đã thuê phòng ở đây suốt ba tháng qua. Tuần nào cũng vào thứ Ba và thứ Năm, không sai một ngày.
Tôi nhớ lại, dạo gần đây đúng là Giang Thành thường viện cớ tăng ca hoặc xã giao.
Thì ra là đi hẹn hò với Tô Vũ Hân.
Càng đáng giận hơn là tiền thuê phòng dùng toàn là tiền công ty!
Không lạ gì những khoản chi không rõ nguồn gốc kia, thì ra Giang Thành lấy tiền công ty để nuôi nhân tình!
Tôi siết chặt nắm tay, móng tay bấm sâu vào da thịt.
Giang Thành, anh thật ghê tởm.
Ngoại tình chưa đủ, còn muốn đuổi tôi khỏi công ty, đẩy tôi tay trắng ra đi?
Anh tưởng Lâm Vãn tôi dễ bắt nạt vậy sao?
Tôi lập tức liên hệ với luật sư.
“Xin chào, tôi muốn khởi kiện cổ đông công ty về việc biển thủ công quỹ, đồng thời yêu cầu đóng băng tài khoản công ty.”
Luật sư xem qua chứng cứ tôi cung cấp, gật đầu: “Chứng cứ đầy đủ, hoàn toàn có thể khởi tố.”
“Và tôi cũng muốn kiện họ vì làm tổn hại tài sản công ty.”
“Làm cái loại chuyện đó ngay trên bàn làm việc của tôi, không tổn hại thì là gì?”
Chiều hôm đó, tôi quay về công ty như chưa hề có chuyện gì.
Giang Thành và Tô Vũ Hân đang ngồi sát nhau thảo luận bản thiết kế.
Thấy tôi vào, Tô Vũ Hân lập tức ngồi cách ra.
“Vãn Vãn, em về rồi.” Giang Thành cười với tôi, “Phương án thiết kế của Vũ Hân rất hay, em muốn xem không?”
Tôi đi tới, giả vờ xem bản vẽ.
Đúng là thiết kế không tệ, nhưng điều quan trọng không nằm ở đó.
Thông tin khách hàng trên phương án này, tôi chưa từng thấy bao giờ.
“Dự án của khách hàng nào vậy?”
“Khách mới đó, anh mới đàm phán xong mấy hôm trước.” Giang Thành trả lời tỉnh bơ.
“Hợp đồng đâu?”
“Đang chuẩn bị.”
“Đang chuẩn bị mà phương án đã làm xong rồi?”
Giang Thành, kỹ năng nói dối của anh càng ngày càng kém.
“Tôi vào phòng xử lý chút việc.”
Về tới văn phòng, tôi tiếp tục lật sổ sách kế toán.
Ngoài tiền thuê khách sạn, còn vô số khoản chi khác cũng không minh bạch.
Tiền mua mỹ phẩm cho Tô Vũ Hân.
Tiền mua quần áo cho cô ta.
Thậm chí còn có cả tiền thuê nhà!
Người phụ nữ này mới vào công ty ba tháng, lương tháng chỉ có tám nghìn tệ, lấy đâu ra tiền thuê căn hộ cao cấp giữa trung tâm thành phố?
Thì ra tất cả đều là Giang Thành dùng tiền công ty để bao nuôi cô ta!
Càng xem tôi càng tức, chỉ muốn lập tức lao ra xé nát mặt hai người đó.
Nhưng không được. Tôi phải nhịn.
Muốn đánh gục họ triệt để, tôi phải có đủ bằng chứng trong tay.
Tối về nhà, Giang Thành vẫn ra vẻ vô tội.
“Vãn Vãn, hôm nay em có mệt không? Anh nấu cơm nhé.”
“Không cần, em không đói.”
“Sao vậy? Trông em không vui lắm.”
Anh ta ngồi xuống cạnh tôi, định ôm tôi vào lòng.
Tôi khẽ tránh đi một chút.
“Không sao, chỉ là hơi mệt thôi.”