Căn Hộ Số 404 - Chương 3: Căn Phòng Không Số

Cập nhật lúc: 2025-11-06 10:28:15
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ba tuần khi Linh biến mất, khu chung cư C vẫn yên ắng như thể từng chuyện gì xảy . Người chỉ xì xào, nhỏ về “căn phòng ma ám” ở tầng bốn. Bà chủ nhà phủ nhận, cũng chẳng giải thích. Một sáng nọ, bà sai thợ lên dán biển : căn hộ 404 biến thành 406.

“Cũ , sửa cho dễ cho thuê thôi.”

thế, giọng lửng lơ, mắt dám lên cầu thang.

Một tuần , căn phòng mới dọn đến.

Người đó tên Hải, ba mươi tuổi, kiến trúc sư. Anh mới nhận việc tại một công ty thiết kế nội thất, cần nơi yên tĩnh để thiện bản vẽ dự án. Giá thuê rẻ bất ngờ, vị trí gần trung tâm, nên ngần ngại ký hợp đồng ngay.

Bà chủ đưa chìa khóa, chỉ dặn một câu:

“Ở đây ồn ban đêm. Có tiếng... ống nước thôi, đừng lo.”

Khi lên tới tầng bốn, hành lang dài và hẹp, ánh đèn huỳnh quang nhấp nháy. Mùi ẩm mốc nồng lên theo từng bước. Cửa phòng 406 cuối dãy, sơn bong tróc, bảng mới còn mùi sơn dầu.

Hải cắm chìa, xoay. Ổ khóa kêu “cách” một tiếng khô khốc.

Căn hộ bên trong nhỏ, nhưng gọn gàng. Một chiếc giường sắt, bàn việc, cửa sổ trượt giếng trời, và đặc biệt – một tấm gương cao dựng sát tường, phủ tấm vải trắng.

Anh khẽ , kéo tấm vải xuống.

“Ít cũng gương soi.”

Mặt gương phản chiếu bộ căn phòng, kể cả ánh sáng vàng của bóng đèn hắt lên trần, tạo cảm giác ấm áp kỳ lạ. Hải nhún vai, mở laptop, bắt đầu công việc.

Tối đó, xem bản vẽ do công ty gửi – thiết kế cấu trúc tòa chung cư C, nơi đang ở. Khi phóng to sơ đồ, khựng . Trong file hai căn 404: một đúng vị trí căn hộ của , một gạch chéo bằng mực đỏ.

Anh chau mày.

“Lỗi đ.á.n.h thôi... chắc sửa.”

Anh ghi chú , tiếp tục. cảm giác khó chịu vẫn len lỏi trong đầu, như gì đó khớp.

Khoảng nửa đêm, tiếng cộc... cộc... cộc... vang lên đó trong phòng.

Ban đầu khẽ, đều đặn hơn.

Anh bỏ bút, ngẩng lên. Không gì ngoài tiếng quạt chạy và gió rít qua khe cửa.

“Có lẽ là ống nước thật.”

Anh tắt đèn, lên giường . chỉ một lúc , tiếng gõ vang, rõ ràng từ trong tủ quần áo.

Cộc... cộc... cộc.

Hải bật dậy, tim đập mạnh. Anh tiến gần, tay với công tắc đèn. Ánh sáng bật lên, soi tủ.

Trống trơn.

Chỉ một tấm gương nhỏ dựng dựa vách trong. Anh nhớ chắc lúc dọn đồ hề thấy. Có lẽ chủ cũ bỏ quên.

Anh cúi xuống, nhấc tấm gương ngoài. Viền gỉ sét, mặt kính mờ đục phủ bụi. Khi lấy khăn lau, mặt gương lóe sáng trong giây lát – và phản chiếu phía một bóng .

Hải phắt . Không ai.

Khi , tấm gương khác: hình phản chiếu còn căn phòng sáng đèn, mà là một căn phòng giống hệt, nhưng tối om, rèm kéo kín, ánh sáng xanh nhờ nhờ như đáy nước.

Trên giường, đang – mái tóc dài đen phủ kín mặt.

Hải sững sờ.

Người trong gương từ từ dậy, đầu về phía .

Hai hốc mắt đen trơn, rỗng .

Giọng khàn đặc vang lên, kéo dài:

“Trả ... cho tao...”

Âm thanh phát từ gương, mà từ sát bên tai.

Hải giật lùi, va bàn, laptop rơi xuống sàn. Đèn nhấp nháy liên hồi, phụt tắt. Trong bóng tối, tiếng cộc... cộc... cộc... vang đều như nhịp tim.

Anh tìm điện thoại để bật đèn, nhưng ánh sáng màn hình sáng lên, thấy rõ tường lưng một bóng thẳng, tóc ướt sũng, tay buông thõng, mắt trống rỗng.

Cổ áo cô ướt đẫm, giọt nước nhỏ xuống nền, từng giọt... từng giọt...

“Trả cho tao...”

Giọng như gió luồn qua kim loại, rít lên.

Hải lùi sát tường, mắt rời hình bóng đó. Cô cúi , tay chạm đất, bò về phía . Tiếng móng tay cào sàn rít lên chói tai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/can-ho-so-404-ujas/chuong-3-can-phong-khong-so.html.]

Anh hét lớn, chụp lấy tấm gương, ném mạnh tường.

Tiếng vỡ chát chúa.

Mảnh gương tung tóe khắp nơi. Trong khoảnh khắc đó, bóng biến mất.

Chỉ còn mùi sắt gỉ, và một vệt nước đen loang dần sàn.

Hải thở dốc, cố trấn tĩnh.

Anh nhặt một mảnh gương lớn, soi lên xem. trong mảnh gương, hình phản chiếu của – chỉ căn phòng, và một phụ nữ đang lưng, lặng lẽ qua lớp kính.

Anh ném mảnh gương xuống đất, chạy cửa. tay nắm cửa lạnh ngắt, trơn tuột như dính dầu. Anh xoay, kéo, đập – cánh cửa nhúc nhích.

Đèn nhấp nháy.

Từ trần, một giọng yếu ớt vọng xuống, vỡ vụn theo từng tiếng gió:

“Căn phòng... ... ai ...”

Hải khựng . Tim như ngừng đập.

Anh đầu quanh – thứ mờ , như đang tan chảy. Tường loang nước, sàn nhà biến dạng, và tấm gương lớn dựng sát tường giờ tự động thẳng, sáng lóa.

Trên mặt gương, hàng trăm bàn tay mờ ảo ấn từ bên trong, khẽ rung bần bật. Giữa những bàn tay , một khuôn mặt hiện lên – Linh.

thẳng Hải, đôi môi khẽ động.

“Đừng... để họ xóa tao...”

Rồi hình ảnh chập chờn, vỡ vụn. Một dòng chữ đỏ hiện dần lên mặt kính, như bằng đầu ngón tay thấm máu:

vẫn ở đây.

Đèn vụt tắt.

Khi sáng , thứ trở về bình thường.

Hải giữa phòng, toát mồ hôi lạnh. Trên sàn, chỉ còn những mảnh gương vỡ và tờ bản vẽ rơi từ bàn xuống. Anh cúi xuống nhặt – tờ giấy lem, nhưng rõ ràng thêm một đường kẻ mới nối giữa căn 404 và một phòng nhỏ đ.á.n.h , lưng chừng giữa hai căn hộ.

Bên , nét bút nguệch ngoạc:

“Lối .”

Anh cầm tờ giấy, ngẩng lên tường. Ở vị trí tương ứng bản vẽ, một vết nứt mảnh chạy dọc, như đường viền của một cánh cửa trát kín.

Hải run run đưa tay chạm .

Vách tường lạnh buốt, nhưng bên trong vang tiếng “cộc... cộc... cộc...” – ba nhịp chậm rãi.

Anh giật tay , lùi vài bước.

tiếng gõ dừng. Nó đáp , mỗi mạnh hơn, như ai đó đang cố gõ từ bên bức tường.

“Cộc... cộc... cộc...”

“Cộc... cộc... cộc...”

Rồi, một tiếng rắc vang lên. Vết nứt tường dài thêm, tróc lớp sơn , bụi rơi lả tả. Gió lạnh ùa từ khe hở đen ngòm.

Hải c.h.ế.t lặng.

Từ trong khe, một bàn tay trắng bệch thò , móng tay đen sì, khẽ cử động.

Một giọng thì thầm quen thuộc len qua gió:

“Anh thấy ... ?... Căn phòng... ...”

Tường nứt toác. Cánh tay đó vươn dài, túm lấy cổ áo Hải, kéo giật tối sâu hun hút.

Mọi thứ sụp đổ. Tiếng va đập, tiếng thở gấp, im bặt.

Sáng hôm , bà chủ nhà chung cư nhận tin báo từ hàng xóm tầng bốn:

“Phòng 406 mở đèn suốt đêm, mà chẳng thấy ai .”

Khi bảo vệ lên kiểm tra, họ thấy căn hộ trống rỗng.

Trên bàn, chỉ một tờ bản vẽ loang nước, và bên cạnh là mảnh gương duy nhất còn nguyên vẹn.

Trong gương, phản chiếu căn phòng, mà một bóng đàn ông đang bàn, cúi đầu vẽ.

Mỗi khi gần, hình bóng khẽ ngẩng lên, và đôi môi mấp máy:

vẫn ở đây.”

Loading...