31.
Trời hửng sáng, hai một xác bắt đầu chuẩn diễn trò. Tỷ tỷ trải chiếu rách đất, Phục Thu lập tức xuống, nhắm mắt bất động. Muội cúi xuống thử thở nơi mũi nàng:
“Không thở!”
Lại áp tai n.g.ự.c nàng:
“Tim đập”
Muội tin sái cổ. Tỷ tỷ bực bội mắng:
“Có ngốc hả? Ai mà nín tim đập chứ?”
Muội gãi đầu, ngẩn ngơ như kẻ mất trí. Tiếng rao hàng ngoài phố vang dần. Hai tỷ phủ thêm một tấm chiếu lên Phục Thu bắt đầu gào inh ỏi. Một bên kêu là mẫu , một bên gào là dì.
Phục Thu thầm nghĩ, c.h.ế.t lâu như , cuối cùng cũng tang cho . Chiếc bát sứt kêu leng keng, từng đồng tiền lẻ rơi đó. Phần lớn chỉ là một văn, chẳng đủ nuôi , nhưng thể cứu giúp kẻ khác. Có kẻ hiếu sự tin, bèn vén chiếu thử. Thấy mặt mày xanh xao, chẳng còn thở, tim cũng ngừng đập, lập tức hoảng hồn ném ngay hai đồng tiền bát:
“Vô tình mạo phạm! Lên đường thanh thản! Đừng về quấy !”
Một ngày trôi qua, trong bát lẻ tẻ hơn mười văn. Muội háo hức chờ một bữa no, tỷ tỷ chỉ mua về hai cái bánh nướng. Việc ngày nào cũng , thể tiêu hết tiền một lượt. Tỷ tỷ bẻ đôi một cái chia cho , còn cái nguyên vẹn đưa cho Phục Thu.
Phục Thu đẩy :
“Ta đói.”
Tỷ tỷ :
“Đừng khách khí, ngươi, chúng đến nửa cái cũng chẳng .”
Muội lập tức chen :
“Phải đó, dì ơi, lớn tuổi , bớt ăn một bữa là thiệt …”
Chưa kịp hết thì tỷ tỷ tát bốp một cái.
“Cái đồ ngốc , chẳng ăn gì cả!”
Phục Thu ngẫm nghĩ, khẽ :
“Ta cũng từng một , nàng cũng ngốc lắm.”
“Sau đó thì ?”
“Sau đó ?” Phục Thu thoáng nhớ về đêm mưa , “Sau đó nàng c.h.ế.t .”
Tỷ tỷ lập tức nghiêm giọng dọa :
“Nghe thấy ? Ngốc thì sẽ c.h.ế.t đấy!”
Muội sợ đến mức nước mắt lưng tròng:
“Nghe… thấy …”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/can-xuong/14.html.]
Phục Thu khẽ bật , lấy nốt bạc vụn và tiền lẻ còn sót đưa cho tỷ tỷ:
“Ngươi tỷ tỷ còn giỏi hơn nhiều. Ráng mà vượt qua mùa đông .”
Nàng kẻ quyền thế hô mưa gọi gió, thể cho chẳng bao nhiêu. Tuyết tạnh, Phục Thu rời miếu Hồ Đồ. Tỷ tỷ chạy gọi với theo:
“Này! Ngươi còn nữa ?”
Phục Thu đáp:
“Có lẽ, cũng rõ nữa.”
32.
Lần mục tiêu ở trong thành mà ở một thôn xóm ngoại ô. Phục Thu bôn ba suốt cả mùa đông, áo vá thêm vá, y phục rách thêm. Dân làng nàng chỉ hai phỏng đoán, một là bà con nghèo khổ, hai là là món nợ tình.
Phục Thu đến một tiểu viện nhỏ cuối thôn, thấy cổng đóng then cài. Nàng dựa tường chờ một lúc, thấy ai trở về, bèn sinh nghi. Dù cả nhà cùng đồng, đàn bà vẫn thường trở về sớm lo bữa cơm; nhà nào nhà nấy giờ cũng lửa than nghi ngút, chỉ nhà là vắng vẻ.
Phục Thu gõ cửa nhà bên, một đàn bà lau tay tạp dề mở: “Tới đây!”
Nhìn thấy lạ, bà cảnh giác: “Ngươi là ai?”
Phục Thu mượn phận họ hàng xa của một nhà lân cận, quê cũ gặp tai ương, đến xin tá túc nhưng lỡ đến nhầm.
“Bà nhà bọn họ ?”
Người đàn bà trả lời thẳng mà hỏi: “Nếu bảo là bà con xa của hàng xóm, ngươi họ tên cụ thể của là gì ?”
Phục Thu ? Song nàng giữ bình tĩnh, bèn bịa một cái tên. Dù trật thì chỉ cho là tìm nhầm chỗ chứ nghi là kẻ mưu mô, thế là còn thể tiếp tục dò la. Quả nhiên, bà bảo tìm nhầm, trong làng chẳng nhà nào như . Phục Thu cảm ơn than thở kiếp khó khăn, chẳng kiếm sống.
Người phụ nữ mềm lòng, an ủi: “Lần đầu đến nơi lạ lẫm, tìm nhầm là chuyện thường, đừng nản chí.”
Phục Thu khen phụ nữ hiền hậu: “Nhìn mặt nương tử thấy hiền lành, giống như , diện mạo khiến chán ghét, chỉ là xem thường, cả đường gặp ánh mắt khinh rẻ.”
Bà ngạc nhiên: “Ngươi xinh thế ghét?”
Phục Thu mỉm chua chát: “Nương tử chớ an ủi . Nếu khiến chán ghét thì nương tử phòng đến thế.”
“Ôi dào!” Người phụ nữ vội thanh minh, “Không như ngươi nghĩ !”
Phục Thu hỏi: “Vậy là ?”
Bà kể: “Vì thấy là nữ tử đơn độc yếu đuối, mới thật cho ngươi . Mấy hôm một đạo sĩ làng, rằng họ hàng bên màu đen ngay giữa ấn đường, ấn m.á.u tai ương, ít ngày nữa sẽ kẻ thù đến cửa báo thù, họ sợ quá dọn ngay trong đêm . Họ mới dọn mấy ngày, ngươi đến cửa tìm, còn tưởng là ngươi đến báo thù nữa chứ!”
Bà che n.g.ự.c run rẩy, rõ ràng vẫn còn sợ hãi. “Biết là đề phòng quá, tổn thương ngươi. Cũng nghĩ tay chân ngươi yếu ớt thế thì thể g.i.ế.c ai?”
“Chẳng qua lão Trương vốn thật thà, ngày thường cũng chẳng chuyện với chúng , chọc món nợ m.á.u đến mức ?”
Phục Thu liền : “Nếu là thật thà thể đắc tội đến mức tàn nhẫn như ? Có lẽ là đạo sĩ ăn bậy bạ thôi.”
Người phụ nữ chợt bừng tỉnh: “ , lão Trương tin lời đạo sĩ chứ?”
Phục Thu cũng nhiều lời thêm nữa, lời cáo từ cùng phụ nữ. Vòng quanh một hồi, nhân lúc chẳng ai để ý, nàng lẻn trèo tường sân nhà họ Trương .