4.
Mùi xác c.h.ế.t tan bớt, Phục Thu bò lên bờ. Nàng men theo la bàn, suốt bốn canh giờ. Khi áo ướt hong khô, mắt là một phủ to lớn. Tấm biển cổng đề hai chữ “Giang phủ”, cùng họ với chồng thương nhân của nàng.
Cửa chính gia đình giàu thường ít mở, Phục Thu rẽ qua cổng phía bên hông. Vài bà tử giữ cổng c.ắ.n hạt dưa chuyện trò, thấy lạ đến thì ngẩng đầu lên dò xét. Phục Thu tránh ánh mắt ghen ghét vì nhan sắc, khinh thường vì nghèo túng, thương hại vì tiều tụy, tiến đến mặt một phụ nữ ánh mắt đều là mưu kế, khẽ dò hỏi:
“Tỷ tỷ cho hỏi một chút, trong phủ còn nhận ?”
Người ngập ngừng đáp. Phục Thu tiếp:
“Ta vốn là huyện bên. Chẳng may chồng ngã gãy chân, , uống t.h.u.ố.c dưỡng thương. Tiền tích cóp cạn sạch đến đáy, nay cũng hết cách mới mạo đến xin tỷ tỷ giúp đỡ. Dài ngày ngắn ngày gì cũng , miễn bát cơm lót là thôi. Nếu còn dư dăm đồng gửi về nhà, là ân nghĩa lớn lao.”
Chữ ‘dư’ chính là ám hiệu. Ý rằng nếu cho thì lương nàng sẽ nộp hết cho kẻ dắt mối. Trước khi còn ở thanh lâu, Phục Thu từng thấy nhiều chuyện như thế. Việc ít, nhiều; kẻ mới tới thường công một dạo, đến khi vững mới chia phần.
Người phụ nữ ngẫm nghĩ một lát mỉm :
“Cũng thú vị đấy. Ngươi chờ một lát, hỏi giúp ngươi.”
Nàng , một phụ nữ khác vốn động lòng thương xót liền thở dài:
“Ngươi dại dột quá, nhờ đúng nàng ? Thế nào cũng nàng bóc lột đến cùng thôi!”
Phục Thu chỉ mỉm , . Nàng vốn lai lịch mập mờ, đưa nàng phủ là chuyện liều lĩnh. Mà liều lĩnh thì chỉ kẻ tham lam mới dám . Người hiền lành thì rụt rè, thà tự bỏ tiền cho nàng chứ chẳng dám liên lụy đến chủ nhân. Kẻ ác thì chỉ thích hại, chẳng mang lợi cho ai. Chỉ hạng tính toán vì tiền mới chịu giúp nàng đúng ý.
Mấy khác thấy nàng khuyên nhủ, lập tức nhổ vỏ hạt dưa mà nhạo, trách nàng điều chê phụ nữ bụng lòng nhưng đáng tiếc gặp kẻ mắt mù.
Phục Thu coi như chẳng thấy, chỉ kiên nhẫn chờ đợi. Chừng nửa canh giờ , phụ nữ tính toán , mặt đầy vẻ đắc ý:
“Ta lặn lội khắp nơi nhờ vả, nể mặt , rốt cuộc cũng chừa cho ngươi một chỗ.”
Phục Thu vội cúi đầu tạ ơn. Nàng dặn dò:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/can-xuong/2.html.]
“Từ nay ngoan ngoãn, lụng cho . Có điều, ngoan ngoãn là một chuyện, nhưng gặp việc cũng lanh trí, ý tứ của . Đừng đắc tội với ai. Mà cũng chớ lanh lợi quá, quên mất nhờ ai mà bát cơm .”
Phục Thu gật đầu , vẻ lời. trong lòng nàng nghĩ Giang phủ cả trăm con , tìm kẻ mang mệnh bốn lượng chín tiền, hẳn là chẳng dễ dàng gì.
5.
“Cân xương” là cân theo ngày sinh tháng đẻ. Năm, tháng, ngày, giờ, mỗi thứ một trọng , cộng thành “trọng cốt” của một đời .
Tuy Phục Thu Giang phủ nhưng chỉ là hạ nhân, ngày sinh tháng đẻ của kẻ khác thực sự chẳng dễ dàng gì. Nghĩ tới nghĩ lui, nàng bày một kế nhưng chẳng tiện hành động ngay. Nếu mới phủ mà sinh lắm chuyện lạ, quản sự mà là đầu óc thì đầu tiên tra xét hẳn sẽ là nàng. Cân nhắc thiệt hơn, Phục Thu quyết định tạm thời quan sát.
Nàng ngóng sang tháng, tiểu thư do chính phu nhân sinh sẽ tách viện riêng để ở, quản sự đang tìm chọn hầu hạ. Khi sẽ một đợt mới phủ, dù cho xảy việc gì, nàng cũng đến nỗi nghi ngờ tiên.
Thời gian trôi qua nhanh. Đến kỳ lãnh lương tháng, Phục Thu lĩnh về một quan rưỡi, giao trọn cho Chu nương tử. Bà đếm đếm , cuối cùng miễn cưỡng tách mười đồng lẻ ném cho nàng:
“Ngươi cứ ngoài mà hỏi, tháng đầu tiên, ai mà chẳng lấy hết? Cũng chỉ mềm lòng, nghĩ ngươi còn nuôi chồng què quặt nên mới chừa cho mười đồng đấy thôi…”
Phục Thu cúi đầu nhận lấy, miệng , trong khi Chu nương tử vẫn thao thao bất tuyệt. Chẳng từ lúc nào, ngoài sân một bé gái mặc áo gấm, xinh mũm mĩm, song nhíu mày, mím môi, ánh mắt đầy bối rối. Chu nương tử mải mê đếm tiền, chẳng hề để ý đến.
Phục Thu khẽ nghiêng , che khuất tầm mắt bà . Cô bé do dự chốc lát rẽ sang cửa khác ngoài. Chờ đối phó vài ba câu xong xuôi, Phục Thu kiếm cớ cáo lui, lặng lẽ đuổi theo. Chắc chắn đó là tiểu thư nào đó trong phủ. Nếu thể đưa cô bé về, nàng thể chen hầu hạ bên chủ nhân.
Nàng sải bước, chẳng mấy chốc đuổi kịp, nhưng vội mặt, chỉ giữ cách theo . Cô bé càng càng xa, mãi đến một góc tường vắng mới dừng . Ở đó một lỗ chó, chui sẽ thông con ngõ hẻm ngoài phủ. Bé gái thụp xuống, định chui qua thì Phục Thu tóm cổ áo nhấc bổng lên.
“Tiểu thư định thế ?”
Bé gái sửng sốt, đến khi phản ứng thì òa thất thanh:
“Thả ! Người phụ nữ hư đốn !”
Phục Thu từng trông trẻ, tay chân luống cuống cứ thế đờ , lập tức bà v.ú và đại nha chạy tới bắt gặp. Bà v.ú ôm ngực, kinh hãi xen lẫn giận dữ:
“Đồ trời đánh! Đến cả bọn bắt cóc cũng dám nghênh ngang lẻn phủ !”