Cánh cửa sự sống - Chương 1: Mở đầu
Cập nhật lúc: 2025-06-27 06:01:14
Lượt xem: 18
< Mọi yếu tố trong truyện đều là hư cấu, không có thật, tác giả còn non tay về thể loại này. Mong bạn đọc thông cảm và đón nhận, mỗi cmt hay lượt xem của bạn, đều là động lực giúp Page tồn tại, trân thành cảm ơn!>
1.
Tiếng cười đùa vang vọng trong chiếc xe bán tải cũ chạy giữa trưa nắng, len lỏi qua những con đường ngoằn ngoèo dẫn vào thung lũng. Chiếc xe xóc nảy nhưng không ai để tâm, vì bầu không khí đang rộn ràng một cách kỳ lạ.
“Chụp cái nữa đi! Mặt ông Nghĩa y như đang say rượu ấy,” Trang cười phá lên, tay giơ điện thoại chụp lia lịa. Nghĩa, cậu bạn thân hậu đậu nhất nhóm, gãi đầu cười ngượng.
Phía sau xe, Hải và Minh đang tranh nhau gói snack cuối cùng, còn cô nàng Linh – người có vẻ ít nói nhất nhóm – chỉ ngồi im nhìn ra ngoài cửa kính, ánh mắt xa xăm nhưng không giấu nổi chút hân hoan.
Chuyến đi này là ý tưởng của Trang, “thủ lĩnh” không chính thức, người luôn lên kế hoạch cho mọi cuộc vui. Họ đã tốt nghiệp đại học được gần một năm, công việc ai cũng mệt mỏi và căng thẳng. Trang muốn một lần tụ tập lại như hồi sinh viên – không mạng, không deadline, chỉ có núi rừng, lửa trại, và sự tự do.
“Đây rồi! Đường rẽ vào thung lũng Giấc Mơ!” – Trang hét to, tay chỉ bảng gỗ đã mờ chữ sau bụi cây.
Chiếc xe của Minh rẽ ngoặt vào con đường đất hẹp phủ kín bởi rừng cây. Bốn bên tán lá chen chúc đến mức ánh sáng mặt trời chỉ xuyên qua từng vệt nhỏ như những sợi chỉ bạc lơ lửng giữa không gian đặc quánh mùi ẩm mốc, rêu đá và nhựa cây mục.
“Quỷ tha ma bắt, sao mà âm u dữ vậy? Như đường vào khu nghĩa địa ấy” Hải rùng mình.
“Thì vậy mới đúng vibe camping mà,” Trang cười, ánh mắt ranh mãnh. “Không phải mấy khu du lịch đông nghẹt người đâu. Nơi này được gọi là ‘thung lũng giấc mơ’. Gần như ít người đến cắm trại vì không nổi tiếng lắm đâu.”
“‘Giấc Mơ’… nghe hơi kì quá, mày thấy vậy không?” Linh khẽ nói, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào khoảng rừng mờ phía trước.
Cả nhóm cười ồ lên, lấn át sự căng thẳng len lỏi trong gió rừng. Năm người – Trang, Linh, Minh, Hải và Nghĩa – đều là bạn đại học. Sau một năm tốt nghiệp, công việc khiến họ như chạy theo guồng máy không dừng lại. Chuyến đi này là lần đầu tiên cả nhóm tái ngộ, và cũng là kế hoạch do Trang "đầu tàu" gợi ý.
Họ vượt qua hơn mười cây số đường đất rừng ngoằn ngoèo, nhồi nhét tiếng cười, nhạc remix và trò chơi hỏi xoay trên xe. Không ai để ý rằng khi đồng hồ điểm 16 giờ 44 phút, ánh sáng bỗng dưng sụp xuống nhanh hơn thường lệ, bóng cây đổ dài ngoằng, không khí lạnh bất thường bao trùm lên toàn cảnh như một lớp màng mỏng đè ép.
Cuối cùng, trước mắt họ hiện ra căn nhà gỗ nằm chênh vênh bên một hồ nước phẳng lặng – một mặt giáp rừng, một mặt quay ra vách đá phủ rêu.
“Trời ơi! Đẹp dữ vậy luôn hả?” Trang nhảy xuống xe đầu tiên, dang tay hít sâu.
Căn nhà có cấu trúc đơn giản – hai tầng, mái nhọn kiểu Bắc Âu, mặt ngoài phủ lớp gỗ xám xịt đã bạc màu vì sương gió. Một bậc tam cấp dẫn lên hiên nhà, nơi có chiếc chuông gió bằng vỏ sò treo lủng lẳng. Bên cạnh là một chiếc xích đu gỗ mục nát, lâu ngày không ai ngồi. Mọi thứ đều im lìm, hoang vắng nhưng không hẳn đổ nát.
Minh lôi ba lô, chép miệng: “Chỗ này đúng kiểu ở hoài không sóng, không mạng. Nhưng thôi, tắt điện thoại vài ngày cũng tốt.”
“Chính xác! Detox công nghệ!” Trang cười toe, xoay một vòng như thể đang quảng cáo resort. “Tối nay nướng thịt bên bếp lửa, kể chuyện ma, nhìn sao. Đời còn gì sướng hơn?”
Nai
Hải gật gù, nhưng ánh mắt vẫn lướt nhanh qua mặt hồ. Một làn sương mỏng đang dâng lên từ mé nước, phủ một lớp mờ ảo kỳ dị, như thể mặt hồ đang thở.
Linh đứng im, ánh mắt hơi đăm chiêu.
“Có gì đó không ổn…” cô lẩm bẩm.
“Linh?” – Trang lay nhẹ vai bạn – “Cậu sao thế?”
Linh lắc đầu. “Không... chắc do mình mệt.”
2.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/canh-cua-su-song/chuong-1-mo-dau.html.]
Cả nhóm bắt tay dọn dẹp, lấy đồ ăn, nhóm bếp củi. Không khí nhanh chóng vui vẻ trở lại. Nghĩa trổ tài làm xiên nướng bằng cành cây tươi, Hải chặt gỗ nhóm lửa. Minh lôi lon bia ra uống trước, còn Linh – như thường lệ – vẫn là người trầm lặng, ngồi bên hiên nhà vẽ nguệch ngoạc gì đó vào sổ tay.
Khi trời ngả hẳn sang tối, họ đốt đống lửa lớn ở bãi đất trống trước nhà. Ánh lửa bập bùng phản chiếu lên khuôn mặt rạng rỡ của từng người, tạo nên cảm giác yên bình khó có được trong thành phố.
“Chúng ta mãi là bạn, đúng không?” – Trang giơ lon bia.
“Mãi mãi...” cả nhóm đồng thanh.
Họ cụng lon, cười, hát, và thi kể chuyện ma – chính điều họ từng sợ nhất. Trong ánh lửa, họ không thấy gió đang thổi từ hướng rừng về hồ, làm chiếc chuông gió trên hiên nhà ngân nhẹ. Lần đầu tiên trong đêm, âm thanh đó vang lên không theo nhịp gió, mà như có ai chạm vào.
Linh quay đầu lại. Cô thấy chuông vẫn đong đưa, chậm và đều như có bàn tay vô hình đang điều khiển.
Tối đó, cả nhóm chia nhau ngủ trong căn nhà – tầng trệt trải nệm, tầng trên có một phòng gác nhỏ, cũ kỹ nhưng sạch sẽ. Linh xin ngủ một mình ở gác xép, nơi có cửa sổ nhìn ra hồ.
Gần 1 giờ sáng, cô mở mắt. Gió đã lặng. Nhưng chuông vẫn ngân, rất khẽ.
Leng keng… keng… keng…
Tiếng chuông kỳ dị khiến cô rợn người. Không hiểu vì sao, cô lại bước đến cửa sổ.
Hồ nước mù sương. Nhưng ở mé rừng, phía bên phải căn nhà, có gì đó chuyển động. Một vòng tròn đá nhỏ, đều đặn, ai đó đã xếp chúng sát mép hồ từ bao giờ.
Trong vòng tròn là chiếc túi đỏ, giống như một gói tro hoặc túi thơm. Nó đang rung nhẹ như có sinh vật bên trong.
Cô lùi lại, hoảng sợ, nhưng cô vô thức – vẫn không thể rời mắt. Cho đến khi một tiếng chuông lớn vang lên trong đầu cô, sắc và lạnh như d.a.o rạch vào ý thức.
3.
Sáng hôm sau, Trang đánh thức cả nhóm bằng tiếng nhạc sập sình.
“Dậy dậy! Để còn ra suối, chụp ảnh sống ảo!”
“Cậu rảnh ghê đó Trang,” Minh ngái ngủ lăn khỏi nệm.
“Có chuyện này,” Linh nói, tay run run chỉ ra hồ – “Tối qua mình thấy…”
Cô kể lại. Vòng đá. Bùa. Tiếng chuông. Không ai cười lần này. Họ xuống hồ xem – và thực sự có một vòng tròn xếp bằng đá.
Gần như tất cả đều giả vờ lảng đi. Chỉ có Nghĩa nhìn kỹ. Cậu cúi xuống, nhặt chiếc túi đỏ đã khô cứng. Dưới đáy, là một mảnh giấy cũ kỹ, viết bằng chữ Hán Nôm, dính sáp đỏ. Linh giật lấy – rõ ràng là một loại bùa chú gì đó.
“Thôi thôi, chắc ai đó chơi khăm,” Hải cười gượng. “Tụi mình thuê nhà cũ mà.”
“Không nên...thế này...” Linh thở dốc, tay siết chặt bùa.
Không ai trả lời. Nhưng từ khoảnh khắc đó trở đi, một điều gì đó không còn giống trước.
Và trong bóng tối sâu dưới mặt hồ, thứ gì đó mở mắt.
~Hết chương 1~