1.
Trời sáng mà không ai nhận ra.
Sau những tiếng gào đêm qua, những câu chuyện ông lão kể và vết m.á.u vẫn chưa khô trên sàn, cả căn nhà gỗ như bị bóp nghẹt trong một lớp khí u uất màu chì, khiến mọi cử động đều trở nên nặng nề và vô vọng.
Nai
Trang đang giặt m.á.u trên áo Hải thì Nghĩa đột nhiên hét lên: “MINH!”
Từ ngoài rừng, một bóng người bước chầm chậm vào sân – quần áo rách nát, tóc dính máu, tay chân trầy xước, và đôi mắt đen như mặt hồ lúc nửa đêm.
Minh đã trở lại.
“Cậu đi đâu từ hôm qua?” Trang hỏi, giọng không chắc chắn là đang nói với… Minh.
Minh không trả lời. Cậu đứng đó, im lặng, mắt nhìn cả nhóm như thể… đang đếm người. Miệng khẽ nhúc nhích, không thành tiếng.
Linh nhìn thấy, thì thầm với Trang: “Cậu ấy đang đếm. Đếm chúng ta…”
2.
Lúc đêm xuống, Minh vẫn không nói nhiều. Cậu ngồi bên bếp lửa, tay không hề ấm, dù mọi người đã đưa trà nóng.
Nhưng đến nửa đêm, khi cả nhóm chợp mắt, Linh mơ thấy một ký ức xa lạ.
Cô thấy mình đứng trong căn nhà gỗ – nhưng không phải bây giờ. Nó mới hơn, đầy đủ hơn, có tiếng trẻ con cười. Một người đàn ông mặc áo dài đen đang treo những lá bùa quanh cửa sổ. Một cô bé tầm 6-7 tuổi ngồi chơi bên hiên, tay cầm chuông gió nhỏ.
“Cha ơi, cái chuông này hát được không?”
“Nó không hát đâu con. Nó cảnh báo…”
Linh choàng tỉnh. Tim đập như trống.
Ngày hôm sau, cô lén đem ký ức kể với ông lão (vẫn còn ở lán cách nhà 300m). Ông nghe xong, sắc mặt thay đổi.
“Cô gái. Ký ức đó không phải của cô – trừ khi đó là kí ức của cô. Đứa bé đó… là con của pháp sư trấn yểm đời trước. Nó biến mất sau khi ấn thứ 9 bị phá. Người ta tin… nó tự trói hồn mình vào căn nhà. Để canh giữ. Nếu cô nhìn thấy ký ức đó… hoặc là cô được chọn, hoặc là cô là hậu duệ.”
Linh đứng lặng người đi.
Về đến nhà, một chuyện rùng rợn xảy ra: Hải – người đang sốt mê man – bắt đầu cào da chính mình, miệng nói thứ ngôn ngữ kỳ lạ. Mắt trắng dã, tay rút từng túm tóc như muốn lột bỏ lớp vỏ người.
Trang khóc nghẹn, ôm Hải. Nghĩa phải giữ tay Hải bằng khăn. Linh nhìn xuống sàn, thấy những vết m.á.u nhỏ kéo thành chữ:
“Chín đã đổi. Mười đang chờ.”
Minh lúc đó vẫn ngồi ở cửa, nhưng mắt đỏ rực, và tay bắt đầu run – run theo nhịp chuông không tồn tại.
3.
Trời âm u từ sáng sớm. Sương dày như khói cháy rừng phủ kín từng thân cây, khiến cảnh vật nhòe đi như tranh phấn ướt. Linh khoác ba lô, rời khỏi căn nhà gỗ từ tờ mờ sáng.
Cô để lại lời nhắn viết tay:
“Đừng tin vào Minh. Đừng phá thêm gì cả. Tớ sẽ tìm ra cách khóa thứ đó lại.”
Linh lần theo lời ông lão, men theo những cột đá phủ rêu cổ xưa. Sau gần một giờ, cô tới được một khoảng đất bằng cao hơn mặt hồ – nơi 10 cột đá dựng thành vòng tròn, ở giữa là bàn tế đá nứt vỡ, lốm đốm đỏ nâu như từng bị m.á.u ăn sâu vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/canh-cua-su-song/chuong-5-tieng-goi.html.]
Cô quỳ xuống, phủi lớp lá mục trên bàn đá – lộ ra một phiến đồng chạm khắc hình bàn tay mười ngón bấu quanh một vòng tròn có mắt ở giữa.
Và dòng chữ cổ:
“Muốn trấn lại, phải m.á.u dòng huyết thống –
Một kẻ sống, một kẻ c.h.ế.t – 1 khóa cửa, 1 giữ hồn.
Nếu sai người, cả mười sẽ rơi vào bóng.”
Cô sững người.
Để trấn lại ấn, cần hai người cùng huyết mạch: một sống để đọc chú, một c.h.ế.t để thế mạng – hiến tế.
“Vậy… mình không thể làm được một mình,” cô lẩm bẩm.
Bất ngờ, từ phía rừng sau lưng, có tiếng cười khàn khàn vọng đến.
“Không, mày có thể. Mày chính là phần còn lại. Tao là phần còn mất.”
Minh.
Cậu ta xuất hiện như cái bóng từ làn sương, mặt trắng bệch, hai mắt sâu hốc, miệng nứt máu, tay cầm… một tấm ảnh cũ.
Linh nhìn tấm ảnh: một cô bé đang ngồi bên hiên nhà, tay cầm chuông gió. Chính là… ký ức trong giấc mơ của cô.
Và đứa bé bên cạnh – là Minh lúc nhỏ.
4.
“Chúng ta… là anh em,” Minh thì thào. “Cùng dòng m.á.u người giữ bùa cuối cùng. Nhưng tao là kẻ bị bỏ lai. Và tao sẽ thay đổi điều đó.”
Minh tiến đến, rút con d.a.o gỉ từ trong áo, nhưng Linh kịp bỏ chạy – lao xuống sườn dốc, m.á.u chảy ròng ròng vì cành cây cào xước.
Trong lúc đó, ở nhà, Trang và Nghĩa đang cố giữ Hải – người bắt đầu nói giọng người khác, liên tục lặp lại:
“Không ai thoát. Cửa đã mở. Hắn chỉ đợi cái tên cuối.”
Trang không chịu nổi nữa, khóc òa, nhưng vẫn giữ Hải chặt, như cố níu giữ linh hồn cậu không thoát ra khỏi cơ thể.
Bất ngờ, tiếng chuông vang lên – lần này cực to, sát tai – dù không ai thấy chuông đâu cả.
Hải giật mạnh – và ngưng thở.
Trang la hét. Nghĩa đ.ấ.m n.g.ự.c cậu. Nhưng vô ích.
Hải – người lạc quan nhất nhóm – là người đầu tiên chết.
5.
Trong lúc họ còn đang sốc, cửa sổ vỡ tan, Minh xuất hiện ở hiên nhà, lết từng bước, người dính máu, đôi mắt không còn đồng tử.
Miệng Minh bật ra giọng trầm như giọng ba người hòa làm một: “Một đã rơi. Hai sẽ theo. Và con của kẻ trấn… sẽ tự bước vào bàn đá.”
Trang, Nghĩa lùi lại. Linh lúc này vừa chạy về đến nơi, mồ hôi và m.á.u hòa lẫn. Cô hét lên: "Tớ biết rồi. Tớ biết cách khóa lại. Nhưng… phải chọn. Một người phải chết, cùng huyết thống. Và... chỉ có tớ và Minh mang dòng m.á.u ấy."
~ Hết chương 5~