1.
Tối hôm đó, trời không mưa. Nhưng không ai ngủ được.
Gió rít quanh nhà, dù cây không lay. Chuông gió treo trước hiên rung liên hồi, phát ra thứ âm thanh rỗng tuếch như tiếng xương va vào nhau.
Nghĩa, người từng mạnh miệng nhất, co rúm trong chăn, thì thầm:
“Tao nghe tiếng Trang cười…Cô ấy gọi tao từ cửa sổ. Mà rõ ràng cô ấy đã…”
Linh nhìn ra. Không có gì ngoài bóng đen chằng chịt phủ đầy rừng.
Nhưng rồi cô nghe một tiếng gõ cửa.
Ba tiếng. Đều đặn.
Cô không mở.
Vì Minh đang đứng sau cô.
“Em nhớ rồi phải không?” – anh hỏi.
Cô gật đầu. “Em từng tháo bùa.”
Sáng hôm sau, Linh rời nhà một mình, đi về phía tế đàn.
Nhưng tế đàn đã biến mất. Đất bằng phẳng như chưa từng có gì tồn tại.
Chỉ còn một lối mòn hẹp giữa những bụi cây, mùi trầm nồng nặc, như hương cháy trong đám tang.
2.
Cuối đường, cô vẫn thấy một túp chòi nhỏ bằng tre và đất, mái phủ rêu.
Một ông lão gầy, tóc bạc xoã ngang vai, mặc áo chàm, đang ngồi vẽ gì đó lên mặt đất bằng nhánh củi cháy dở.
Ông không ngước nhìn lên,giọng nói vẫn đều đều: “Người tháo bùa đã đến.”
Linh ngồi đối diện ông. Cô không khóc, không nói gì.
Ông vẽ lên đất một vòng tròn, giống hệt hình cô vẽ vô thức trong sổ tay:
Năm nhánh rẽ như nan quạt. Trung tâm là một mắt rắn.
“Ngày đó, có ba đứa trẻ…
Một bị chọn để mở.
Một bị chọn để giữ im lặng.
Một bị chọn làm vật tế.”
Linh sững người. Ký ức hiện về: cô, Minh và… một đứa bé gái không rõ mặt.
“Đứa bị tế… là chị của cô. Cô chính là kẻ tháo bùa, mở ra con đường m.á.u để cứu Minh – người anh trai mà cô không biết là anh.”
“Cô đã phá lời phong ấn bằng cách chạm tay vào túi bùa ấy. Và chính cô… cũng đã mời nó trở lại.”
Linh run rẩy:
“Nếu ông là thầy pháp… sao không trừ nó đi?”
Ông lão nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như ngọn nến trước gió, yếu ớt như sắp tắt.
“Vì thứ đó… không còn nằm ngoài cô nữa. Nó đã dính vào tim. Tôi không g.i.ế.c được cô. Cô cũng không trốn được nó.”
“Chỉ có cách: phong ấn lại bằng chính ký ức, m.á.u và sự lựa chọn của cô. Mà điều đó… cần học.”
3.
Ông dạy cô viết một đoạn chú cổ – thứ ngôn ngữ từ những bộ lạc cổ vùng Tây Bắc.
Họ vẽ lại vòng tròn, đốt trầm, rải muối.
Linh ngồi giữa, niệm thần chú.
Trong khoảnh khắc đó – Minh xuất hiện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/canh-cua-su-song/chuong-7-nguoi-giu-cua.html.]
Anh bước vào vòng tròn, ánh mắt xám ngầu, da tay tím tái, ngón tay nhúng máu.
“Đừng niệm nữa… Em càng niệm, anh càng đau…Linh à...”
Linh dừng lại. Ông lão hét lên: “Nó đang nói bằng giọng của Minh! Đừng tin!”
Nhưng đã quá muộn. Linh bật khóc, vỡ vòng tròn.
Gió đen lập tức nổi lên, đập tung cửa lều, xô ông lão ngã bật ra sau, m.á.u trào miệng.
Minh nhìn cô – và biến mất vào bóng tối.
Ông lão nằm nghiêng, thở khò khè. Máu thấm áo.
Nai
“Tôi không còn sức. Tà đã ăn vào tận rễ tế đàn rồi…”
“Nhưng tôi có thể giữ nó lần cuối – đủ lâu để cô… học tiếp.”
Ông trao cho cô một bùa giấy cũ đã nứt góc, và một đoạn sợi tơ vàng.
“Cô sẽ phải học cách… viết bùa bằng m.á.u thật.
Và nhớ, nếu dùng nó cho người thân – sẽ phải trả một cái giá.”
Linh nắm tay ông, run rẩy.
“Ông ơi, tên của ông là gì?”
“Tôi không còn tên, hay nói đúng hơn là quên rồi. Ta chỉ là… người giữ tế đàn thôi.”
“Ông ơi, con đi đây.”
Khi cô quay đi, gió ngừng.
Ông đã nhắm mắt, miệng vẫn cười nhẹ, khẽ lẩm .
“Cố lên nhé, con gái...”
4.
Linh trở về. Nhưng không còn là Linh như trước.
Trong tay cô là bùa máu, dây tơ và chú cổ.
Trên n.g.ự.c cô, một vết cháy hình mắt rắn bắt đầu hiện lên, mỗi lần cô nghe tiếng gọi từ trong xương.
Linh mất một ngày để không khóc.
Không phải vì cô mạnh mẽ.
Mà vì tiếng nói trong đầu đã lớn đến mức át mọi tiếng nức nở.
“Giờ ngươi chỉ còn một mình. Không ai trấn được ta nữa. Mày muốn phong ấn tao, thì phải dùng m.á.u để phong ấn chính bản thân mình đi. Hahaha...”
Cô lấy bùa giấy ông để lại. Mực cũ, giấy mục.
Đêm đó, Linh đặt ba vòng muối quanh giường. Đốt nhang. Rải tro trầm lên bùa mới vẽ bằng m.á.u tay.
Nghĩa ngủ mê man. Dường như bóng tối chỉ chừa mỗi Linh tỉnh.
Cô gọi tên Minh ba lần.
Không có ai trả lời.
Nhưng ở cửa, Minh xuất hiện.
Áo anh rách nát, tóc bết m.á.u khô. Mắt không còn tròng trắng, chỉ còn một hố đen lặng thinh.
Tay trái buông thõng, m.á.u chảy dọc theo cánh tay.
“Mày học nhanh đấy…”
Giọng đó vừa là Minh, vừa là một kẻ khác đang cư trú trong anh.
“Sao anh để nó chiếm hết vậy?” – Linh hỏi, giọng nghẹn.
“Vì… anh muốn giữ nó giúp em. Mà anh đâu còn cách nào.”
~ Hết chương 7~