1.
Khi Minh bước vào vòng muối, Linh ném bùa vào không khí, niệm thần chú cổ.
Bùa cháy đỏ rực, tạo thành luồng ánh sáng vỡ thành gai nhọn đ.â.m vào cơ thể Minh.
Anh khựng lại. Gào lên – không phải tiếng người. Là tiếng gầm của hàng trăm giọng nói hòa lẫn với nhau.
Toàn bộ ngọn đồi chấn động. Gió thổi ngược. Đèn nổ tung. Nhang cháy đen ngược lên trần.
Minh khuỵu xuống.
Một khối bóng đen khổng lồ trồi khỏi n.g.ự.c anh, hình dạng mơ hồ như rắn, như khói, như tiếng hát vọng ra từ đáy giếng.
“Ta… tự do rồi…”
Khối bóng không trốn đi, mà đứng nhìn Linh.
Không có mắt, nhưng Linh cảm thấy ánh nhìn của nó, sắc như mũi dùi xoáy vào trán.
"Ngươi đã gọi ta ra...và giờ ta sẽ đi tìm một nửa còn thiếu của mình..."
Rồi nó biến mất về hướng làng.
2.
Sáng hôm sau, tin tức từ thị trấn rìa rừng lan tới khu cắm trại: Một đứa trẻ bị mất tích trong đêm, một người phụ nữ tự thiêu giữa sân nhà, bốn con ch.ó nhà dân đều tru lên cùng lúc rồi c.h.ế.t gục.
Linh cầm bùa, mắt đỏ hoe:
“Chỉ nửa nó thôi… đã đủ g.i.ế.c người. Nếu phần còn lại thoát ra… thì sẽ không chỉ vài người c.h.ế.t chết.”
Minh nằm bất tỉnh suốt hai ngày.
Đến ngày thứ ba, anh mở mắt. Mắt thật – có lại lòng trắng, đồng tử giãn nở.
"Em...còn sống?"
Linh gật.
“Em phong ấn được một phần nó.”
"Còn phần trong anh?"
"Vẫn còn, anh có thể kéo nó về không? Nó đang hấp thụ sự sống của người khác..."
Minh không trả lời ngay.
Chỉ nhắm mắt lại, gật đầu chậm:
"Có thể...nhưng không lâu đâu"
Đêm hôm đó, Linh đứng trước gương, nhìn vào đôi mắt chính mình.
Linh lấy ra đoạn dây tơ vàng ông lão đưa. Quấn quanh cổ tay.
Viết thêm bùa m.á.u mới.
Chậm rãi. Từng nét như rạch vào trí nhớ.
“Mình không còn đường lui nữa. Mình sẽ không cho bất kỳ ai khác c.h.ế.t vì mình nữa.”
3.
Ba ngày sau khi nửa thực thể thoát khỏi vòng phong ấn, khu làng ven rừng biến thành vùng cấm.
Linh đọc báo: sóng vệ tinh của vùng mất tín hiệu, người dân mất tích, động vật c.h.ế.t la liệt, kèm theo đó là giấc mơ: vòng tròn m.á.u và tiếng trẻ khóc trong đêm, ai cũng giống ai.
Minh cầm tay Linh:
"Nó biết phần còn lại được giấu ở đâu rồi...nó đang đến tìm em..."
“Vậy thì để nó lấy.” – Linh nói.
“Không.” – Minh lắc đầu.
“Anh… sẽ không để nó cướp em lần nữa. Chúng ta là...gia đình!”
Đêm đó, Linh một mình đi vào rừng, trở lại nơi tế đàn đầu tiên.
Cô vẽ lại toàn bộ vòng tròn, dùng bùa máu, dây tơ vàng, trầm khói và tro ông lão để lại.
“Nếu mày muốn phần còn lại của mày… thì tao ở đây.” – Linh thì thầm.
Không lâu sau, bóng đen hiện ra từ mọi hướng – như bầy rắn bò từ lòng đất.
Chúng tụ lại thành một hình người cao bằng cây cổ thụ, rỗng ruột, miệng đầy răng người, mắt là vết nứt ánh đỏ như vệt m.á.u khô.
"Mày thả tao ra...bây giờ lại hối hận à..."
“Ừ, tao thả mày ra vì sự ngu ngốc của chính mình.” – Linh đáp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/canh-cua-su-song/chuong-8-thoat-ra.html.]
“Bây giờ tao sẽ giam mày… trong chính tao.”
Linh rút m.á.u từ ngực, nhỏ vào mắt rắn trên vòng bùa.
Cô bắt đầu niệm chú – giọng run rẩy nhưng không đứt quãng.
“Máu của người mở – giam hồn kẻ ác.
Nguyện c.h.ế.t để sống, nguyện sống để khóa.
Đóng cánh cửa bằng chính ký ức m.á.u thịt…”
4.
Bóng đen gào lên.
Từ phía sau, một giọng nói quen thuộc vang lên:
"Đừng, Linh!"
Minh bước vào vòng tròn.
Bóng tối xé áo anh thành mảnh, ăn vào da như axit.
“Anh làm gì vậy?!” – Linh hét.
“Anh giữ nó. Em phong ấn đi. Anh sẽ thay em làm giam giữ nó.”
“Không! Anh sẽ c.h.ế.t mất!”
“Chết… nhưng giữ được em. Em còn thời gian. Anh thì hết từ lâu rồi.”
Trong lúc Linh hét lên, Minh ôm chặt bóng đen – như ép nó nhập vào mình.
Mắt anh đỏ rực, miệng rỉ máu.
Nhưng đôi mắt ấy – vẫn là Minh.
"Làm đi, Linh!"
Linh dồn sức cuối cùng, ném bùa vào người Minh.
Bùa cháy bùng như ngọn lửa thiêng, cuốn cả Minh và thực thể vào trong một quả cầu m.á.u đỏ rực.
“Kết giới thứ ba… khóa sinh linh… khóa bằng trái tim mười người!” – câu cuối cùng cô niệm, không học từ đâu cả – mà bật ra từ ký ức xa xăm.
Vòng tròn sụp xuống.
Đất nứt. Cây gãy. Mưa đổ ngược.
Cả cánh rừng im bặt.
5.
Khi Linh tỉnh lại, trời đã sáng.
Không còn vòng tròn. Không còn máu. Không còn Minh.
Chỉ còn sợi dây tơ vàng cháy dở vương trên đất – và tấm bùa cháy chỉ còn một chữ “Giữ”.
Linh đứng dậy, mắt đỏ ngầu, tay vẫn rớm máu.
"Anh, chị, ba mẹ đều muốn em sống...vậy em sẽ sống luôn phần cho gia đình mình thật tốt."
Ba tháng sau, Linh rời làng.
Cô mang theo sổ bùa chú, bùa m.á.u mới, và một cuộn giấy nhỏ được khâu từ áo của Minh – dùng làm lõi phong ấn.
Cô bắt đầu hành trình tìm những người bị nguyền, bị chiếm, bị lạc giữa hai thế giới.
Không còn là cô bé tháo bùa năm xưa.
Nai
Mà là một người gánh lời nguyền – và cũng là người gỡ nó.
“…Cái giá của người sống sót, mang theo mọi cảm xúc và sắp bị bóng tối nuốt chửng.
Họ phải sống… để cứu những kẻ khác khỏi phải chìm vào bóng tối như mình.”
~Hết truyện~
Giới thiệu truyện: Hương Khuyết Cổ Sơn
“Người ta bảo phụ nữ khóc chính là lúc họ trông mong manh như một bông hoa. Nhưng ở một nơi, giọt nước mắt ấy còn có thể đổi lấy không chỉ một nhành hoa.”
Tựa như một lời chúc lành của thần linh, nơi rừng núi Hương Khuyết quanh năm mù sương ấy, người con gái sinh ra đều mang vẻ đẹp khác thường. Mắt long lanh, da trắng ngần, giọng nói nhẹ như khói sớm. Họ không khóc thường xuyên, nhưng mỗi lần khóc… người ta đồn rằng nước mắt họ có màu ánh kim, rơi xuống đất hóa thành vàng.
Dân từ vùng dưới lên kể: “Con gái Hương Khuyết khóc thôi cũng đẹp.”
Chẳng ai biết thực hư. Người đến rồi đi .
Linh – một người trẻ hành nghề thầy bùa, nghe tin đồn về Hương Khuyết, đã một mình lên núi. Không phải để tìm vàng. Chỉ đến vì tò mò.
Thế nhưng, cô sớm nhận ra: đôi khi con người bị giết không phải là do quỷ dữ… mà là do chính lòng người.