Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cậu Chủ Lại Không Muốn Sống Nữa Rồi - Chương 10

Cập nhật lúc: 2025-06-30 20:43:36
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi gật đầu phụ họa: "Đúng, là bố cậu đấy, vậy bây giờ cậu có thể đưa bức thư tình đó cho tôi không?"

"Không đưa, đốt rồi, hồi nhỏ không hiểu chuyện thôi, bây giờ tôi sớm đã không còn cảm giác gì với cô nữa rồi."

Đồ ra vẻ! Không có cảm giác với tôi mà khóc đến mức đó.

Vừa nãy trong phòng tắm còn mượn tiếng nước chảy để khóc một trận nữa.

Đừng tưởng tôi không nghe thấy.

Không có cảm giác với tôi mà lại viết lại một bức thư tình bốn lầ, hai mươi tám tuổi rồi vẫn cứ viết mãi.

Tôi trợn mắt: "Thôi được rồi, tôi đi ăn cơm đây."

Trước khi ra khỏi phòng, tôi nói với cậu ta: "Đinh Kế Thanh, cậu chỉ có cơ hội này thôi, nếu bây giờ không nói, cả đời này cũng đừng nói nữa."

25

Tôi cho cậu ta thời gian để suy nghĩ và phản ứng.

Buổi tối, tôi trở về phòng nhưng phát hiện trong phòng không có ai.

Một cậu chủ nào đó đã bỏ chạy thục mạng.

Tôi ngồi bên mép giường như có ma xui quỷ ám, đưa tay xuống dưới gối.

Ngón tay chạm vào một vật khác lạ.

Tôi nhướng mày.

Quả nhiên, tôi sờ được một lá thư.

Nhìn nét chữ và độ mới của tờ giấy, có lẽ là bức thư mới nhất.

Ai thèm xem cái này.

Muốn xem là phải xem bức thư do Đinh Kế Thanh mười tám tuổi viết.

Tôi cầm bức thư này, men theo hành lang, mở từng căn phòng khác.

Cậu chủ đều không có ở đó cho đến cuối hành lang chỉ còn lại một căn phòng.

Bên trong truyền ra tiếng động nhẹ.

Tôi khựng lại một lát, lấy hết hơi đẩy mạnh cánh cửa.

Đinh Kế Thanh giật mình, tay nhanh chóng giấu ra sau lưng.

Động tác quá lớn, mấy viên thuốc lăn ra ngoài, rơi trên sàn gỗ, rất rõ ràng.

Tôi bước vào, đối mặt với cậu ta: "Đang ăn gì đấy?"

Đinh Kế Thanh mắt liếc nhìn chỗ khác, giọng run run: "Vitamin."

"Lừa người là chó con."

"Ừm."

Tôi tức đến bật cười.

Không biết cậu ta đang thừa nhận mình là chó con hay là khẳng định lời tôi nói.

Tôi không để ý đến cậu ta, đưa tay, vuốt dọc theo cánh tay cậu ta.

Cách lớp quần áo, vẫn có thể sờ thấy những vết thương lồi lõm trên da, từng vết một.

Tim tôi nhói đau, cắn chặt môi tiếp tục dò xuống.

Đinh Kế Thanh lảng tránh, lùi lại một bước: "Đồ đàn bà lưu manh, xem video còn chưa đủ, còn phải động tay động chân nữa."

Tôi hừ lạnh một tiếng, tay kia tấn công n.g.ự.c cậu ta: "Danh hiệu đồ đàn bà lưu manh không thể để bị gọi oan uổng được."

Tôi còn sờ soạng vài cái vào cơ n.g.ự.c mà tôi hằng ao ước.

Thấy vành tai cậu ta đỏ bừng.

Nhân lúc cậu ta lơ là, tôi cướp chai thuốc trong tay cậu ta: "... Vitamin giúp an thần à?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/cau-chu-lai-khong-muon-song-nua-roi/chuong-10.html.]

Đồng tử Đinh Kế Thanh co rụt lại, cam chịu quay đầu đi: "Ừm."

Tôi vứt chai thuốc đi, bóp cằm cậu ta kéo đầu cậu ta quay lại: "Chó con, nhìn tôi."

26

Hai người nhìn nhau hồi lâu.

Mắt Đinh Kế Thanh càng lúc càng đỏ hoe, nước mắt trong veo long lanh trong mắt.

Chỉ cần chớp mắt một cái là chúng đã lăn dài xuống.

Cậu ta nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt, lại một lần nữa vùi đầu vào hõm cổ tôi.

Phòng tuyến tâm lý hoàn toàn sụp đổ.

Nước mắt nóng bỏng làm ướt đẫm áo tôi.

Tôi dịu dàng dỗ dành, xoa đầu vuốt lưng cho cậu ta.

Cậu ta nói: "Tôi ghét cô c.h.ế.t đi được, sao cô có thể không từ biệt mà đi lâu đến vậy?"

Tôi cười, trong lòng thầm mắng hệ thống một trận tơi bời.

Đinh Kế Thanh khóc đến khi ngẩng đầu lên thì lông mi vẫn còn ướt.

Tôi nhân cơ hội này dí bức thư tình đó vào mặt cậu ta: "Đọc cho tôi nghe."

"Không muốn."

"Vậy tôi đi đây."

"Tôi đọc!"

Giọng nam trầm khàn mang theo tiếng khóc, từng chút một đọc ra những cảm xúc bị đè nén suốt mười năm trời.

Đọc xong một bức, tôi lấy ra bức thứ hai: "Tiếp tục đi."

Cậu ta sững sờ một chút: "Cô lấy ở đâu ra vậy?"

"Trong két sắt ở phòng cậu ấy."

Vừa khóc xong, chắc não vẫn đang ở trong trạng thái thiếu oxy, không được thông minh cho lắm.

Cho đến khi đọc xong một bức nữa, Đinh Kế Thanh mới phản ứng lại: "Vậy là cô đã thấy hết rồi!"

"Thấy hết rồi, năm bức thư tình, nửa số ảnh đã cháy, tất cả mọi thứ, đều thấy hết rồi."

Hơi thở của cậu ta ngừng lại.

Trong đáy mắt tràn đầy sự túng quẫn và bất an: "Vậy cô..."

Trong két sắt đó, còn có bệnh án của cậu ta, những loại thuốc mà cậu ta từng uống.

Tự kỷ nhẹ, rối loạn cảm xúc, có dấu hiệu tâm thần phân liệt... trông không giống một người tốt chút nào.

Tôi trầm ngâm một lát, nắm lấy bàn tay thô ráp của cậu ta, nơi mà năm đó bị lửa cháy xém nhưng không được điều trị tử tế, để lại những vết sẹo lớn.

Tôi dẫn cậu ta trở về phòng, ấn cậu ta ngồi trước bàn học: "Phạt cậu viết lại năm bức thư tình đó một lần nữa, đến tên cũng không có, ai mà biết là viết cho ai chứ."

Đinh Kế Thanh ngơ ngác ngẩng đầu nhìn tôi.

Biểu cảm ngơ ngác đó bất ngờ trùng khớp với cậu ta năm mười tám tuổi.

Lòng tôi mềm nhũn, tại xoa đầu của cậu ta: "Hứa Hạ Lý, tên của tôi, viết đi, tối nay còn phải đọc cho tôi nghe chuyện trước khi ngủ nữa."

27

Chẳng phải chỉ là giải mẫn cảm sao?

Đơn giản thôi.

Lặp đi lặp lại để trải nghiệm, để sụp đổ, để đối mặt với những điều từng không dám đối mặt.

Không cần sợ hãi.

Lần này, tôi sẽ mãi mãi ở bên cậu ta.

— HẾT —

Loading...