Tất nhiên không phải vì tôi không có bằng lái.
Mà là…
"Lái xe thì có gì hay ho, mình đi tàu điện ngầm đi."
Cho cậu chủ trải nghiệm cuộc sống của người bình thường một chút.
9
"Cậu chủ, cho tôi mượn điện thoại."
Đinh Kế Thanh thản nhiên đưa điện thoại.
Tôi tìm định vị khu đại học gần nhất.
Khởi hành!
Trên đường đi cậu ta cứ ngó đông ngó tây.
Trong đám người làm công cày cuốc mặt mày ủ rũ, trông cậu ta nổi bật lạ thường.
Có lẽ cậu ta nhận ra mình quá kích động nên lén lút nắm chặt góc áo, cố gắng kiềm chế ánh mắt cứ liếc ngang liếc dọc của mình.
Bộ dạng đó, giống hệt cái lần tôi đỗ đại học, lần đầu tiên đến trường.
Tôi khẽ mỉm cười: "Muốn nhìn thì cứ nhìn đi."
"Không cần, tôi không hứng thú."
Miệng thì chê nhưng cơ thể lại thành thật.
Mấy đứa nhóc chỉ có điểm này là thú vị, miệng nói không nhưng lòng là có.
Niềm vui của Đinh Kế Thanh dừng lại ở quầy hàng rong bên đường.
Tôi ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ, vẫy cậu ta lại: "Nhanh lên, tôi đói bụng rồi."
Cậu ta nhíu mày đến nỗi có thể kẹp c.h.ế.t ruồi muỗi, vẻ mặt vô cùng khó tả: "Nhìn... không ngon chút nào."
"Ăn không? Không ăn thì về nhà."
Cậu ta rơi vào tình thế khó xử, cuối cùng vẫn ngồi xuống, hơi ấm ức nói: "Cái bàn này nhớt quá."
Nhớt là đúng rồi!
Tôi cười hì hì giơ tay gọi: "Ông chủ, cho hai phần bún ốc."
Chẳng mấy chốc, hai phần bún nóng hổi được bưng lên.
Sự ghét bỏ của Đinh Kế Thanh gần như hiện rõ ra ngoài: "Cái này mà ăn được à?"
Tôi không thèm để ý đến cậu ta, bóc đôi đũa dùng một lần ra húp soàn soạt.
Đinh Kế Thanh nhìn tôi hồi lâu, như thể đã hạ quyết tâm nào đó.
Khó khăn dùng đũa gắp một sợi bún, chậm rãi đưa đến môi, khẽ cắn một miếng rất nhỏ.
Nhai.
Một cái, hai cái.
Rồi đến miếng thứ hai, thứ ba.
Tôi cười tủm tỉm nhìn cậu ta: "Ngon không?"
Đinh Kế Thanh vừa húp vừa nói: "Bình thường."
Đồ ra vẻ.
Ăn uống no nê.
Tôi dẫn cậu ta đi loanh quanh, chỗ nào đông người thì xông vào.
Lần đầu tiên Đinh Kế Thanh đến môi trường này, cái gì cũng thấy mới lạ.
Tôi khuyến khích cậu ta thử mọi thứ.
Những món ăn vặt trông ngon mắt, những cửa hàng nhỏ đang có hoạt động khuyến mãi.
Đi ngang qua tiệm chụp ảnh lấy liền.
Cậu ta khẽ dừng bước, bị tôi phát hiện vội kéo vào: "Chụp!"
"Không muốn, tôi đâu phải con nít."
"Bớt nói nhảm."
Tôi ấn cậu ta vào, cầm đủ thứ phụ kiện lố lăng đội lên đầu cậu ta.
Đinh Kế Thanh tức đến nỗi mặt và tai đỏ bừng: "Không được chụp! Cái này xấu lắm!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/cau-chu-lai-khong-muon-song-nua-roi/chuong-4.html.]
Ai thèm để ý đến cậu ta chứ.
Cứ thế bị tôi ôm cổ chụp mấy kiểu.
Có ảnh rồi, tôi nhìn hai cái đầu kề sát nhau trong khung trắng nhỏ, cười đến đau bụng: "Đinh Kế Thanh cậu ngố quá ha ha ha."
"Xấu c.h.ế.t đi được, cô tự giữ mà xem đi!"
Hình như cậu ta giận rồi, hai tay khoanh trước n.g.ự.c bỏ đi trước.
Nếu không thấy đôi tai đỏ bừng gần như muốn rỉ m.á.u của cậu ta.
Tôi xáp lại gần, vẫy vẫy mấy tấm ảnh: "Thật sự không muốn à? Chia cho cậu một tấm nha, thật ra không ngố đâu, chụp cũng được lắm đó."
Đó là lời thật lòng.
Đinh Kế Thanh trong ảnh má ửng hồng, trợn mắt hoặc nhíu mày hoặc tức giận há miệng.
Biểu cảm sống động, còn đẹp hơn lần đầu tôi gặp cậu ta.
Nhìn thôi cũng thấy tâm trạng tốt hơn rồi.
Thiếu niên chợt đứng khựng lại, tôi đ.â.m mũi vào lưng cậu ta.
Cậu ta quay đầu lại, mắt nhìn xuống đất, đưa tay ra: "Đưa hết đây, ảnh xấu như vậy, không thể để trong tay cô được!"
Tôi cười, nhìn thấu nhưng không nói ra.
10
Đi bộ hồi lâu, ăn dọc đường, xách hai túi lớn.
Cậu chủ đại phát từ bi, còn mua cho tôi một chiếc điện thoại mới.
Trời dần tối, khu đại học gần đó càng thêm náo nhiệt.
Hai chúng tôi dần rời xa đám đông, đi lang thang, bất ngờ đi đến cổng một trường cấp ba, trông như cửa sau.
Tôi định nhân cơ hội này phổ biến cho cậu chủ biết thế nào là thi đại học.
Đột nhiên có hai học sinh xuất hiện trong tầm mắt, một nam một nữ.
Có biến!
Tôi nhướng mày, kéo Đinh Kế Thanh còn đang chẳng hay biết gì, nấp sau gốc cây.
"Làm gì vậy?"
"Suỵt—"
Hai chúng tôi lén lút thò đầu ra.
Cô gái sốt ruột nói: "Có chuyện gì vậy? Em còn phải trực nhật nữa."
Mặt chàng trai đỏ bừng.
Cậu ta đưa ra một bức thư màu hồng.
Tôi "Ôi chao" một tiếng, tiếng huýt sáo trêu ghẹo đã ở ngay môi, suýt chút nữa là thổi ra rồi, nhưng bị Đinh Kế Thanh đưa tay bịt miệng tôi lại.
Cái góc nhỏ trong sân trường đã thay đổi không khí, dường như đã bắt đầu nổi bong bóng hồng phấn.
Tôi bị Đinh Kế Thanh kéo tay đi: "Ấy da, non ghê, cứ như trở về thời tôi còn chưa là người phụ nữ độc ác ấy."
Hai chúng tôi vai kề vai đi trên một con đường khác đến ga tàu điện ngầm.
Đinh Kế Thanh liếc nhìn tôi: "Cô thích kiểu đó à?"
"Ừm? Thích lắm chứ."
Chắc nhiều cô gái cũng từng mong ước một tình yêu thanh xuân ngây ngô như vậy nhỉ.
Tôi chống hai tay ra sau lưng, ngẩng đầu nhìn hoàng hôn trên bầu trời.
Không để ý đến vẻ mặt trầm tư của Đinh Kế Thanh.
Chúng tôi chơi đùa cả ngày.
Về đến nhà cả hai đều mệt lả người.
Dạ dày quý tộc của cậu chủ, đột nhiên gặp đồ ăn vặt, bắt đầu biểu tình.
Cậu chủ đành tự mình vào bếp, nấu một ít cháo trắng để dưỡng dạ dày, còn tôi thì nằm vật trên sofa bấm điện thoại mới mà cậu chủ ban thưởng.
Khi cậu chủ đến gọi tôi ăn cơm, vừa khéo tôi đang lướt trúng một anh chàng sáu múi.
Ngay trước mặt cậu chủ, tôi thích, bình luận, chia sẻ, kèm theo bình luận cay độc: "Này nhóc con quyến rũ dì muốn rụng tim rồi đấy."
Đinh Kế Thanh đứng sau lưng tôi: "Ồ" lên một tiếng.
"Cô có thể đừng như thế... chính là… mấy thứ này có gì hay ho mà xem?"
Cậu chủ cứ loạn ngôn ngữ mãi.