Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cậu Nhóc Đó Để Ý Tôi - Chương 5: Cậu Nhóc Đó Để Ý Tôi

Cập nhật lúc: 2025-06-27 03:24:06
Lượt xem: 84

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Cậu nấu giỏi thế, ở nhà không ai nấu cơm cho cậu à?”

Đoạn Hoài đặt đũa, trả lời: “Chị yên tâm, sẽ không ai làm phiền chị đâu, nhà tôi chỉ có mình tôi.”

Tôi bâng khuâng hỏi: “Họ không còn ở nhà nữa sao?”

Giọng anh ấy nhẹ nhàng đáp: “Họ đã mất rồi.”

Câu nói khiến tôi nghẹn ngào, đứng im một lúc rồi chỉ kịp thốt lên: “Xin lỗi.”

Đoạn Hoài gắp một miếng thức ăn đặt trước mặt tôi, mỉm cười nói: “Không sao đâu, tôi quen rồi. Tôi là trẻ mồ côi, bố mẹ mất trong một tai nạn xe, chỉ để lại chút tiền, từ đó tôi sống một mình.”

Có lẽ vì đã đến tuổi, có lẽ vì mối dây tình mẫu tử.

Tôi vuốt mái tóc anh, nhẹ nhàng nói: “Không sao, nếu sau này cậu cần gì, cứ tìm tôi.”

Ngay lúc đó, anh ấy nắm lấy tay tôi, siết chặt và khẽ xoa nhẹ liên tục.

Ánh mắt anh nhìn thẳng vào tôi, nói: “Cậu có cần gì cũng được sao?”

Tôi muốn rút tay ra nhưng vô lực. Đoạn Hoài tiến gần hơn: “Chị cũng đã ba mươi rồi, chắc cũng có nhu cầu này nọ, không thì sao ban đầu lại gửi cho tôi những tin nhắn kiểu đó.”

“Đoạn Hoài!”

Tôi đỏ mặt gê ngượng, quay đi, tức giận bảo: “Buông tay ra!”

Anh ấy thả tay, cúi đầu, mái tóc đen rũ xuống che kín khuôn mặt, không thể thấy rõ biểu cảm.

Anh nói: “Ăn cơm đi.”

Sau bữa ăn, khi Đoạn Hoài dọn dẹp, tôi nằm trên sofa, bất chợt thấy hơi buồn ngủ.

Tôi hỏi: “Cậu vẫn chưa nói nhà cậu ở đâu?”

Anh không ngẩng đầu, trả lời: “Tôi đã gửi qua WeChat rồi.”

Tôi chợt nhớ ra còn có WeChat.

Cuộc trò chuyện lần trước dừng lại khi tôi gọi anh ấy là “babe”. Hôm nay, tôi quyết định chính thức chấm dứt tất cả với anh.

Nằm đó, tôi lẩm bẩm: “Cậu đã biết nhà tôi ở đâu rồi. Nếu thấy cô đơn, cứ đến ăn cơm với tôi.”

“Nếu trường lớp có chuyện gì cũng có thể tìm tôi, tôi sẽ giúp nếu có thể.”

“Tôi đã ba mươi rồi, lớn hơn cậu mười hai tuổi, cậu như con trai tôi vậy, chuyện gì phiền lòng cũng có thể tìm tôi.”

Thật mệt mỏi. Nói xong, mí mắt tôi nặng trĩu như muốn nhắm lại.

Tôi nói với anh: “Đoạn Hoài, tôi ngủ một chút nhé.”

Anh đáp một tiếng “Ừm”.

Tôi yên tâm nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ. Nhưng trong mơ màng, tôi nghe tiếng giọng anh nhẹ nhàng, đầy cố chấp:

“Ai bảo em làm mẹ của tôi?”

“Con trai sao lại đối xử với mẹ như vậy…”

Khi tỉnh dậy, tôi nhận ra mình gặp rắc rối.

Cửa nhà đã khóa, cửa sổ cũng đóng kỹ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/cau-nhoc-do-de-y-toi/chuong-5-cau-nhoc-do-de-y-toi.html.]

Tên nhóc bệnh kiều cố tình làm tôi ngủ gục.

Tôi vội chạy đến mở cửa, gọi tên Đoạn Hoài:

“Chị tỉnh rồi à, em đây.” Anh ấy ngồi trên sofa.

Thấy tôi tỉnh, anh nở nụ cười chiến thắng: “Chị ngủ lâu lắm đấy, lúc ngủ vẫn ngoan.”

Chiếc áo ngủ anh mặc dường như còn dính vài vết bẩn.

Tôi đỏ mặt, giận dữ hỏi: “Đoạn Hoài! Cậu làm gì thế?”

Anh đứng dậy, từng bước tiến đến gần tôi. Anh thật cao lớn.

Đứng trước mặt tôi, anh cúi đầu, kiêu ngạo nói từng lời chậm rãi: “Chị.”

“Chị nghĩ giờ chị còn tư cách chất vấn em sao?”

Tôi tát anh một cái thật mạnh, nghe rõ tiếng “bốp”.

Trên mặt anh hiện rõ vết tay tôi tát. Anh không né tránh, ánh mắt vẫn nhìn thẳng tôi, nói: “Cứ đánh đi.”

“Chị, đánh hết sức đi, em sẽ không đánh lại đâu, em sẽ giữ sức để…” Anh nghiêng sát tai tôi thì thầm hai từ.

Tôi lại tát anh thêm một cái nữa.

“Đồ khốn!”

Tôi chạy đến lấy điện thoại đe dọa: “Cậu có tin tôi báo cảnh sát không?”

Đoạn Hoài nghiêng đầu, vuốt vết tay trên mặt, bình thản nói: “Cứ báo. Để trường đuổi học em, để em vào tù – ít nhất ở đó em sẽ không cô đơn như bây giờ, sống trong căn nhà lớn mà chỉ có một mình.”

Tôi im lặng không nói được gì. Cảm giác nặng nề không chỉ là cái xích trên chân.

Mà còn là sự thương cảm, và một nỗi niềm khó diễn đạt…

Tôi đặt điện thoại xuống, yếu ớt nói: “Tôi lớn hơn em mười hai tuổi, em vẫn chỉ là đứa trẻ, đừng lãng phí thời gian với tôi, chúng ta không có tương lai đâu.”

“Tương lai là gì?”

Đoạn Hoài phản bác: “Là mỗi ngày đi xem mắt những người tồi tệ, dây dưa với chồng cũ, sống vô định, vậy là tương lai chị muốn sao?”

Tôi không đáp lời. Anh tiếp tục hỏi: “Chị thật sự để ý chuyện tôi nhỏ hơn chị mười hai tuổi sao?”

Tôi vẫn im lặng.

Anh nói: “Được rồi, nếu chị không quan tâm tôi, tôi sẽ gửi những tin nhắn mập mờ tôi gửi cho chị về nhà bố mẹ chị, bảo chị quấy rối trẻ vị thành niên.”

Tôi không kiềm chế được, lớn tiếng mắng: “Vô liêm sỉ!”

Cuối cùng, Đoạn Hoài mỉm cười, ôm chặt tôi trong lòng, dịu dàng nói: “Chị, em sẽ chứng minh rằng em không chỉ là nhất thời. Chúng ta sống cùng nhau một thời gian, em sẽ chăm sóc chị thật tốt.”

Giống như ngày chị đã chăm sóc em.

Một tuần trôi qua, tôi chưa ghé tiệm hoa.

Cô bạn nhỏ làm ở đó ngày nào cũng nhắn tin hỏi: “Chị chủ, chị khỏe hơn chưa? Hôm nay anh Triệu còn hỏi thăm chị đấy.”

Tôi trả lời: “Khỏe hơn chút rồi, khi nào khỏi hẳn sẽ đến.”

Loading...