CHA MẸ LẤY HẾT TÀI SẢN ĐI NƯỚC NGOÀI, HẾT TIỀN MUỐN TÔI BÁO HIẾU - 3

Cập nhật lúc: 2025-12-31 03:26:49
Lượt xem: 1,389

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V9isjfm8I

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nói về quốc gia lý tưởng của họ, dẫn cùng mơ mộng.

 

Mỗi tưởng tượng cưỡi ngựa con trong trang viên của , cũng vui như .

 

thứ bắt đầu đổi khi học cấp hai.

 

Họ nhận cơ hội nhà trường tài trợ nước ngoài giao lưu học tập.

 

Thời gian kéo dài ba năm.

 

Nhà trường sợ vợ chồng họ xa quá lâu, nên cho họ cùng .

 

Còn thì đưa về quê ngoại ở nông thôn.

 

Khác với quốc gia tự do mà cha khao khát, ông ngoại yêu ngôi nhà của .

 

Bởi vì đó là nơi ông và tổ tiên liều mạng bảo vệ.

 

Mỗi khi mặt ông những lời mang tính “phản bội”, ông đều phạt ăn cơm.

 

Bởi vì những bữa cơm đó cũng mọc lên từ mảnh đất mà thích.

 

Cho dù chỉ rằng: “Phân bò thối quá, ở Mỹ chắc chắn như .”

 

Dưới lời cảnh cáo tuyệt thực của ông ngoại, xu hướng “ Mỹ” của tụt xuống mức thấp từng .

 

thì đối mặt là một cựu hồng quân chân chính.

 

Ông cho ăn là cho ăn.

 

Cũng vì quan niệm hợp, mối quan hệ giữa và ông ngoại giờ mấy .

 

Trước khi học cấp hai, mỗi năm chỉ gặp ông một .

 

Mỗi tiếp xúc đều chỉ thấy ông là một ông lão nghiêm khắc.

 

Ánh mắt sắc bén khiến phần sợ hãi.

 

Dưới sự uốn nắn của ông và những trò chơi của đám trẻ xung quanh, cảm thấy nông thôn chính là thiên đường mong .

 

Dù phân bò hôi hám, gà trong sân mổ , nhưng ch.ó con bờ ruộng đáng yêu, ông ngoại vác cuốc phía và tiếng gọi của bạn bè từ xa càng khiến vui hơn.

 

Khi đó ông ngoại thích kể cho chuyện khi ngủ, lẽ ông cảm nhận thời gian của còn nhiều.

 

Những câu chuyện đó đều là trải nghiệm thật của ông.

 

Một đoạn ký ức lạnh giá vượt qua sông Áp Lục, ông khi đó họ ăn đủ no, mặc đủ ấm, nhưng tất cả đều dựa một niềm tin mà chịu đựng.

 

“Con , những năm năm mươi, chúng đói đến mức gặm vỏ cây, bọn Tây thì ăn thịt cá đầy đủ, nhưng cuối cùng chúng vẫn đ.á.n.h đuổi chúng.

Chúng chẳng cả, đừng giống như con, lúc nào cũng nghĩ bên ngoài.

Con đất nước như thế nào, thì hãy đem nhiệt huyết của mình投入 việc xây dựng tổ quốc, đừng lúc nào cũng nghĩ trốn chạy.

Nhà và nhà khác cuối cùng vẫn khác , hồi đó ai mà ngờ bây giờ ăn thịt là thịt ăn, trường học bệnh viện mọc khắp nơi?”

 

Nghe xong những lời đầy khích lệ , hứa với ông ngoại.

 

“Sau con nhất định sẽ bỏ thừa cơm nữa, con thề!”

 

Bởi vì lúc đó, chỉ hiểu đến .

 

Mùa hè khi nghiệp cấp hai, sức khỏe của ông ngoại đột ngột .

 

Những bệnh cũ do hành quân năm xưa để , giờ đây trở thành nỗi đau dày vò ông.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cha-me-lay-het-tai-san-di-nuoc-ngoai-het-tien-muon-toi-bao-hieu/3.html.]

chỉ thể bên giường bệnh, vụng về hỏi ông đau , ngủ .

 

Đến lúc lâm chung, lời ông với vẫn chỉ là hai chữ.

 

“Không .”

 

Ông ngoại chỉ là con gái, nên căn nhà ở quê đương nhiên trở thành tài sản của .

 

Mãi đến hai ngày khi ông mất, họ mới vội vàng trở về quê.

 

Mang theo cả bầu khí “ngọt ngào”.

 

Ông ngoại tang lễ, chỉ vội vàng đặt chiếc quan tài gỗ do chính ông sắp xếp sẵn, yên nghỉ lòng đất.

 

Ngày thứ hai khi chôn cất, dẫn tới xem nhà.

 

Người tới là một ông chủ lớn, san bằng căn nhà cũ nát để xây nhà máy.

 

Đó là đầu tiên chống đối cha , liều mạng ngăn cản cho họ .

 

cho phép họ phá nhà của ông ngoại.

 

vô ích.

 

Ông chủ đưa tiền lớn, tám trăm nghìn năm 2014 đủ để mua một căn hộ rộng rãi ở Giang Thành.

 

chiếc xe quen thuộc trở về thành phố.

 

Vì chuyện căn nhà, thêm ba năm gặp.

 

Giữa và cha cuối cùng vẫn cách.

 

còn thích nghi với cách chung sống .

 

, lên cấp ba chọn ở nội trú.

 

Như sẽ thấy dễ chịu hơn một chút.

 

Không ngờ, đến khi năm lớp mười nghỉ về nhà.

 

Trong nhà ở một cặp vợ chồng quen , đồ đạc của cũng tùy tiện để ngoài hành lang, mặc gió mưa.

 

Cặp vợ chồng trẻ đó còn khá kiên nhẫn, giải thích với rằng căn nhà họ mua .

 

Tiện thể, chiếc xe con quen thuộc của cũng thuộc về họ.

 

Chỉ là họ cũng bất ngờ về sự tồn tại của , vì khi giao dịch, cha nhắc tới.

 

tìm , chỉ thể đến Đại học Giang.

 

Đó là nơi họ việc, nhà thể bán, chứ công việc thể bỏ là bỏ .

 

Bảo vệ cổng Đại học Giang quen , nhưng thấy liền trợn mắt.

 

“Cô tới đây gì?”

 

“Tìm bố .”

 

“Hừ, nhà cô đúng là hổ, cầm tiền công của trường nước ngoài tu nghiệp, về là về, loại vô ơn như các sớm muộn cũng gặp báo ứng!”

 

Ông chỉ mũi mắng một trận, khiến sinh viên ngang cũng nhịn vài .

 

Khi là con gái của giáo sư Du và giáo sư Trương.

 

Loading...