Ta kề sát : "Mộ Khanh, thật sự bằng ?"
Cưỡi ngựa b.ắ.n cung là một trong Lục Nghệ của quân tử, với trình độ học vấn của , tin nhãng đạo .
Lý Mộ Khanh : "Tranh giành thắng thua là việc của kẻ tiểu nhân, quân tử. Huống hồ là Thái tử, nếu cứ cậy tài đấu khí, thể Vua của thiên hạ ?"
Ta nắm chặt cánh tay , mắt sáng rực: " là Thái tử nữa, là Phò mã của , thể cho tay một chút chứ."
Lý Mộ Khanh dừng bước. Ta tưởng đổi ý định.
Chàng chăm chú, trầm giọng: "Không thể. Phụ hoàng từng dạy, chúng vạn vạn việc , mới thể đổi lấy sự tự do trong một việc gì đó."
Ta , đó là việc gì. Lý Mộ Khanh chắc chắn là .
Ánh mắt , ngày càng sâu lắng.
Ta đón nhận ánh mắt , lấy hết can đảm : " , chắc chắn giỏi hơn , giỏi hơn nhiều ."
Lý Mộ Khanh chỉ , đỡ lên xe ngựa.
11.
Cha dùng cách khiến cho Nội các gần như tự nguyện rút lui hết .
Trong bảy ngày mười tuyên bố nữa. Nội các bắt đầu buông xuôi, tấu chương của Phế Đế càng lúc càng nhiều.
Quên , cha chỉ quản việc thượng triều, tấu chương thì Người lười phê duyệt lắm.
Lý Tự An việc ngủ nghỉ suốt ba ngày, cuối cùng thốt lên tiếng c.h.ử.i thề: "Trần Hiển Dương, ngươi cái chuyện c.h.ế.t tiệt gì ? Ta hiện giờ còn mệt hơn cả khi tự Hoàng đế!"
Cha và đang chơi cờ giao long (cờ năm ô) Người hề đầu , mà thể ngửa tay đỡ tấu chương bay tới.
Người nhướng mày. Ta vỗ tay: "Woa! Cha ơi cha ngầu quá!"
Lý Mộ Khanh chống tay, ngẩng đầu , mắt thâm quầng. Chàng cũng gọi đến thêm giờ.
Phong thủy luân chuyển, cũng đến lúc hai gặp vận xui .
Lý Tự An nghiến răng nghiến lợi, Ngài bước tới, gạt .
Cha uể oải Ngài: "Ngươi gì?"
Lý Tự An lạnh mặt, đặt ngón tay lên bàn cờ. Chỉ vài đường cơ bản, thắng cờ giao long của cha .
Cha : "?"
Với tốc độ sát thương lòng như thế, đến ván thứ bảy, ngăn cha đang sắp đ.á.n.h sập tinh thần, lôi Người ngoài.
Trạm Én Đêm
Đợi đến khi an ủi cha xong, thì phát hiện trong Ngự Thư Phòng khác.
Nghe giọng , thật quen thuộc, là Thủ phụ Nội các. Lão già từng gõ đầu dữ dội bằng hốt bản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/cha-ta-dan-ta-di-tao-phan-day/chap-7.html.]
"Ngày Bệ hạ , cứ để một đường thông suốt, cho kinh, phối hợp diễn kịch, thì thể dụ giao binh quyền. Nay Trần Tướng quân chịu rút quân, theo ý vi thần, chi bằng sai Cấm quân tiêu diệt, ngày sẽ tính kế tiếp."
Giọng Lý Tự An bình thản: "Vậy năm vạn đại quân ở ngoại ô kinh thành thì ? Nếu chúng phản, đối phó thế nào?"
Thủ phụ trầm giọng: "Nữ nhi của Trần Tướng quân uy danh trong quân đội, Thái tử tâm đầu ý hợp với nàng , chỉ cần nghênh thú Trần Tư Quân, an ủi một chút, năm vạn đại quân ngoại ở ô kinh thành, thể thu tay."
Lý Mộ Khanh gì.
Thì họ cố ý thả chúng đến, là để g.i.ế.c cha . Lý Mộ Khanh còn binh quyền của .
Ta chớp chớp mắt. Lòng n.g.ự.c dần cảm giác cay đắng lấp đầy.
Ta cha, nước mắt trào : "Cha, con thích , lừa con."
Cha nhíu mày sâu, xoa đầu , "Quân Quân, sẽ là Đế vương." Con chuẩn , để thích một Đế vương ?
Ta thích Lý Mộ Khanh.
Thích ngôn hạnh cử chỉ của , thích phong thái đại phương của , thích sự bình tĩnh tự nhiên của .
Ta cũng thích cái ngày , đắn : "Cô ."
Chàng lừa . Nước mắt rơi xuống lã chã. Cha dùng tay áo lau nước mắt cho .
Bên trong, Lý Tự An lên tiếng, "Cấm quân ở trong tay Thái tử, Thái tử nghĩ ?"
Ta mở to mắt, lắng Lý Mộ Khanh gì.
"Phụ hoàng, nhi thần sẽ việc ."
Ta "òa" lên thành tiếng. Kinh động đến những bên trong và bên ngoài cửa.
Phế Đế, tiền Thái tử, Thủ phụ đồng thời sang.
Khung cảnh trở nên gượng gạo.
12.
Lý Mộ Khanh phản ứng tiên. Chàng chạy đến: "A Quân, nàng thấy ?"
Ta mắt lệ nhòa mờ, chỉ : "Lý Mộ Khanh, ngươi lừa , ngươi bắt nạt thông minh bằng ngươi, ngươi coi là đồ ngốc!"
Lý Mộ Khanh lập tức phản bác, mà nắm lấy cổ tay , kéo sang một bên.
Thủ phụ Nội các bước đến mặt cha : "Trần Hiển Dương, ngươi chỉ mang theo nữ nhi cung, sống c.h.ế.t đều trong tay khác, nay cũng nên cam chịu cái c.h.ế.t, giao binh quyền về triều đình!"
Cha rút kiếm , mũi kiếm chĩa Thủ phụ: "Tại , mười mấy năm , các ngươi vì binh quyền mà g.i.ế.c cả nhà ? Mười mấy năm , các ngươi vẫn chịu buông tha ?"
Ta kinh ngạc đến ngừng , từng cha về gia đình .
Thủ phụ hề sợ c.h.ế.t, lão bước tới vài bước. Nơi lưỡi kiếm chạm , giọt m.á.u rỉ , "Quân đội, dân tâm, đều thuộc về Thiên tử. Nếu năm xưa, Bệ hạ bất chấp sức ép của cả triều đình, cố ý thả Tướng quân đến biên cương, Trần Hiển Dương ngươi thể sống đến hôm nay?"
Cha lên tiếng phản bác: " nhà họ Trần từng ý phản!"