Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Chàng Thợ Săn Ngày Ngày Tắm Nước Lạnh - 3

Cập nhật lúc: 2025-07-01 04:23:27
Lượt xem: 539

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

7

 

Ta ngoan ngoãn cúi đầu xuống.

 

Phó Sách dùng một tay nâng cằm ta, tay kia liên tục múc nước rửa lên đôi mắt ta.

 

Từng động tác, dịu dàng đến khó nói thành lời.

 

 “Đỡ hơn chưa?”

 

Phó Sách cất tiếng hỏi.

 

Trong lòng ta khẽ động, liền làm nũng:

 

 “Vẫn còn hơi khó chịu… chàng có thể thổi giúp ta một chút được không?”

 

Tay đang đỡ cằm ta của Phó Sách khẽ run.

 

Ta mím môi, tỏ vẻ tội nghiệp:

 

 “Phó Sách, chẳng lẽ từ nay về sau… ta sẽ không nhìn thấy nữa ư?”

 

Dứt lời, liền làm bộ muốn khóc.

 

 “Không đâu.”

 

Phó Sách đáp vô cùng quả quyết.

 

Hắn giữ lấy cằm ta, nhẹ nhàng nâng lên, rồi cúi người, dịu dàng thổi lên mí mắt ta một hơi.

 

 “Được rồi chứ?”

 

 “Thổi thêm mấy cái nữa đi.”

 

Phó Sách khẽ thở dài, ngoan ngoãn làm theo.

 

 “Giờ thì sao?”

 

 “Giờ ấy à…”

 

Ta kéo dài giọng, bất chợt vươn tay ôm lấy cổ Phó Sách, nhón chân hôn lên đôi môi hắn.

 

Phó Sách không kịp phòng bị, liền bị ta chiếm được tiên cơ.

 

Khoảnh khắc môi chạm môi, Phó Sách lập tức trợn to mắt.

 

Ta tức giận cắn nhẹ môi dưới hắn, không hài lòng nói:

 

 “Phó Sách, không ai nói với chàng, lúc này phải nhắm mắt lại sao?”

 

Phó Sách liền mạnh mẽ nhắm nghiền mắt lại.

 

Cùng lúc đó, hơi thở hắn đã sớm trở nên hỗn loạn.

 

 “Phó Sách, ôm lấy ta đi.”

 

Ta nhẹ nhàng làm nũng.

 

Bàn tay lớn siết chặt lấy eo ta, chỉ dùng một chút sức, cả người ta đã bị hắn bế bổng lên.

 

Tay còn lại của hắn đặt nơi sau gáy ta, nóng đến mức khiến thân thể ta khẽ run.

 

Chính một cái run ấy, lại hoàn toàn khơi dậy bản năng hung tàn trong hắn.

 

Phó Sách cúi đầu hôn mạnh xuống, không để ta có cơ hội trốn chạy.

 

Con mãnh thú nguy hiểm nhất trong rừng sâu, rốt cuộc đã bị ta đánh thức.

 

8

 

Kiếp trước kiếp này, Phó Sách đối với ta vẫn luôn lạnh nhạt, xa cách.

 

Ta chưa từng hay biết, giữa ta và Phó Sách, lại có sự chênh lệch lớn đến nhường ấy.

 

Chênh lệch đến mức, chỉ cần hắn có tâm, ta chẳng khác gì một chú thỏ non trong lòng bàn tay hắn.

 

 “Ưm…”

 

Ta không chịu nổi, bật ra một tiếng rên khe khẽ, nhưng động tác của Phó Sách lại đột nhiên dừng lại.

 

Ta ngơ ngác mở mắt, liền chạm phải đôi mắt đã ửng đỏ của hắn.

 

Phó Sách thở gấp một hơi, run tay buông ta ra.

 

Ta vội nắm lấy cánh tay hắn, sốt ruột nói:

 

 “Phó Sách, chúng ta đã bái đường, là phu thê, chuyện này vốn là lẽ đương nhiên…”

 

Thế nhưng thần sắc Phó Sách lại lạnh đi vài phần.

Nhất Phiến Băng Tâm

 

 “Thẩm cô nương, chuyện này… phải là với người trong lòng mới đúng.”

 

Gì cơ?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chang-tho-san-ngay-ngay-tam-nuoc-lanh/3.html.]

Ta bỗng mở lớn mắt, lòng chợt lạnh lẽo tựa rơi vào vực sâu.

 

Ý của Phó Sách là… hắn đã có người trong lòng rồi sao?

 

Vậy người đó… chẳng lẽ… không phải là ta?

 

Thế thì kiếp trước, vì cớ gì hắn lại bảo vệ ta đến thế?

 

Chẳng lẽ, tất cả chỉ là ta tự mình đa tình?

 

Phó Sách cất bước rời đi, cửa phòng bị hắn đóng sầm lại.

 

Chẳng bao lâu sau, bên ngoài lại vang lên tiếng nước chảy.

 

Ta kéo lại y phục xộc xệch, trong lòng tràn ngập xấu hổ cùng phẫn nộ.

 

9

 

Vài ngày kế tiếp, ta và Phó Sách gần như không nói với nhau lời nào.

 

Phó Sách vẫn như thường lệ: đi săn, lấy nước, nấu cơm.

 

Còn ta thì nhất thời chẳng thể nguôi ngoai được.

 

Cả hai kiếp cộng lại, ta chưa từng chủ động lấy lòng nam nhân bao giờ.

 

Vậy mà lần đầu mở lòng, lại bị người ta lạnh nhạt chối từ.

 

Thật sự là… khó lòng tiếp nhận nổi.

 

Tối hôm đó, Phó Sách nhớ tới lời ta từng nói về thân thể yếu hàn sợ lạnh, nên vẫn như thường ngày, lên giường nằm quay lưng ra ngoài.

 

Một nam tử cao lớn như hắn, lại nằm sát mép giường, trông thật vô cùng câu nệ, gượng gạo.

 

Ta nhìn chằm chằm vào bờ vai rộng lớn của Phó Sách, trong lòng không khỏi suy nghĩ miên man.

 

Ba năm thành thân, ta chưa từng thấy Phó Sách có qua lại với bất kỳ nữ tử nào.

 

Vậy vị bạch nguyệt quang kia, chẳng phải là người mà hắn quen trước khi thành thân hay sao?

 

Nhưng Phó Sách sống dưới chân núi, từ đây đến trấn gần nhất cũng cách một đoạn, nàng ta là ai, đến từ nơi nào?

 

Lại là hạng nữ tử tài tình đến mức khiến Phó Sách thành thân rồi vẫn nhớ mãi không quên.

 

Nếu đã thế, cớ gì còn đáp ứng phụ thân ta, cùng ta thành thân?

 

Nghĩ càng nhiều càng tức, ta đưa tay chọc chọc lưng Phó Sách.

 

 “Này, Phó Sách.”

 

Tấm lưng Phó Sách khẽ cứng lại.

 

 “Ừm.”

 

Ta chống người dậy, nghiêng người qua, đưa tay nâng mặt hắn, buộc hắn phải nhìn vào ta:

 

 “Phó Sách, ta… có xinh không?”

 

Ánh mắt Phó Sách giao nhau với ta, nhưng rất nhanh liền cụp xuống.

 

 “Thẩm cô nương vì sao lại hỏi vậy?”

 

 “Đừng đánh trống lảng! Trả lời ta, xinh hay không xinh?”

 

Phó Sách không đáp lời.

 

Một hồi lâu sau, hắn mới khẽ thở dài, ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo mấy phần bất đắc dĩ.

 

 “Người người đều biết tam tiểu thư nhà họ Thẩm dung mạo khuynh thành.”

 

Thì ra tên đầu gỗ này cũng biết khen người.

 

Trong lòng thoáng thấy dễ chịu đôi chút, ta liền đưa tay xuống, khẽ véo lấy dái tai hắn, lại hỏi:

 

 “Vậy cớ sao chàng không thích ta?”

 

Thân mình Phó Sách gần như ngay lập tức nóng bừng lên.

 

Hắn bỗng vươn tay nắm lấy cổ tay ta, giữa chân mày thoáng hiện vài phần giận dữ:

 

 “Thẩm cô nương, ta chẳng phải đã nói rõ ràng rồi sao?”

 

Nói rõ rồi… chỉ là ta không cam tâm thôi.

 

Từng bỏ lỡ trân bảo, nay được gặp lại, sao có thể dễ dàng buông tay?

 

Thế nhưng, dáng vẻ Phó Sách quả thực rất giận.

 

Ta buông tay ra, chán nản nằm trở lại giường.

 

 “Không thích thì thôi… hung dữ làm gì chứ.”

 

Ta lẩm bẩm khe khẽ.

 

Phó Sách nhìn ta, tựa hồ muốn nói lại thôi, song cuối cùng vẫn chẳng thốt một lời.

Loading...