Chàng Thợ Săn Ngày Ngày Tắm Nước Lạnh - 5
Cập nhật lúc: 2025-07-01 04:23:50
Lượt xem: 526
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
12
Lúc trở về, bước chân ta còn nhanh hơn lúc đi rất nhiều.
Về đến nhà, ta lập tức ấn Phó Sách ngồi xuống ghế, tay chân lóng ngóng lục tìm thuốc trị thương cùng vải sạch.
“Để ta tự làm là được.”
Phó Sách muốn đưa tay nhận lấy mấy món trong tay ta.
Ta trừng mắt lườm hắn một cái, giọng không cho phép cãi lời:
“Ngồi yên, đừng động đậy!”
Phó Sách bị nghẹn lời, cuối cùng quả thật ngoan ngoãn ngồi im không nhúc nhích.
Ta trước lấy nước sạch, cẩn cẩn dực dực rửa vết thương cho hắn.
Vết thương tuy không sâu lắm, nhưng da thịt lật lên, trông cũng có phần đáng sợ.
Ta vắt khô khăn, từ tốn lau đi m.á.u đọng nơi ấy.
Nhất Phiến Băng Tâm
Cánh tay Phó Sách rắn chắc, đường nét rõ ràng, tràn đầy cảm giác lực lượng.
Đầu ngón tay ta khó tránh khỏi chạm vào làn da hắn.
Nhìn chằm chằm vào vết thương kia, ta khẽ hỏi:
“Có đau không?”
“Không đau.”
Ta hừ nhẹ một tiếng, nhưng động tác lại càng thêm dịu dàng:
“Không đau mà m.á.u chảy ra thành thế kia?”
Hắn không đáp nữa.
Trong phòng chốc lát chỉ còn lại tiếng nước khe khẽ lúc ta rửa vết thương, cùng với hơi thở có phần nặng nề của hắn.
Rửa sạch xong, ta lấy thuốc, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng bôi lên.
Thuốc mát lạnh, vừa chạm vào miệng vết thương, cánh tay Phó Sách liền khẽ run.
Ngón tay ta áp nhẹ lên da thịt nóng hổi của hắn, từng chút một tán đều thuốc mỡ.
Trán Phó Sách rịn ra từng hạt mồ hôi nhỏ li ti, e rằng đau đớn chẳng ít.
Lòng ta khẽ thắt lại, vội vàng cúi đầu, nhẹ thổi một hơi lên vết thương cho hắn.
“Thẩm An Tuế!”
Phó Sách có chút hoảng loạn gọi tên ta.
Ta ngơ ngác ngẩng đầu, liền thấy khuôn mặt hắn đỏ bừng, mày chau chặt đến không thể chặt hơn.
“Đừng… đừng thổi…”
Giọng hắn rất thấp, mang theo chút ấp úng, khiến vành tai ta bất giác nóng lên.
Bầu không khí bỗng trở nên mập mờ lạ thường.
Ta vội vàng cầm lấy dải vải, chuẩn bị băng bó cho hắn.
“Có lẽ sẽ hơi chặt, chàng cố chịu một chút.”
Hắn trầm giọng “Ừ” một tiếng.
Ta cúi đầu, kéo tay hắn lại, quấn từng vòng băng quanh vết thương.
Động tác ta vốn chẳng thuần thục, toàn là dựa vào ký ức kiếp trước từng thấy Phó Sách tự mình băng bó mà làm theo.
Để buộc chặt hơn, ta phải nghiêng người lại gần hắn hơn chút nữa.
Hơi thở của hắn dường như càng thêm nặng nề, luồng khí nóng rực khẽ lướt qua đỉnh tóc ta.
Cuối cùng cũng buộc xong nút, ta khẽ thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu định nói gì đó, lại bất ngờ chạm phải ánh mắt đen thẳm của hắn.
Trong đôi mắt ấy, trào dâng thứ cảm xúc quá mãnh liệt.
Tựa như có điều gì đó đang bị hắn đè nén, sắp sửa nhấn chìm ta hoàn toàn.
Ta vội cúi đầu xuống trong hoảng loạn, lại vô tình trông thấy… một cảnh khác thường.
Lòng càng rối loạn hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chang-tho-san-ngay-ngay-tam-nuoc-lanh/5.html.]
Mới chỉ là thổi nhẹ một chút… sao hắn lại có thể…
Ta nuốt nước bọt, thử thăm dò:
“Phó Sách, cái đó… chàng có muốn…”
Phó Sách bỗng dưng bật dậy, xoay người bước nhanh ra ngoài, không buồn ngoảnh lại, khiến ta giật mình đuổi theo sau gọi lớn:
“Phó Sách, vết thương không được dính nước!”
Phó Sách khựng lại một chút, sau đó càng bước nhanh hơn nữa.
13
Vết thương nơi cánh tay Phó Sách phải mất mấy ngày mới dần lành lại.
Ta vụng về học cách chăm sóc hắn, còn Phó Sách thì bị ta ép buộc không cho động tay vào việc gì.
Thay thuốc, nấu ăn, dọn dẹp phòng ốc.
Mọi thứ đều tạm ổn, chỉ là mấy món cơm canh ta nấu ra… thật sự hình thù khó coi vô cùng.
Thế nhưng Phó Sách lại luôn lặng lẽ ăn sạch sẽ, ngay cả bánh rau dại ta lỡ tay làm cháy, hắn cũng vẫn ăn vào không chút đổi sắc mặt.
Ta có phần áy náy, ngượng ngùng nói:
“Nếu khó ăn thì đừng miễn cưỡng, ta nấu lại cho chàng bát mì vậy.”
Hắn lắc đầu: “Ngon lắm.”
Phó Sách… thật sự rất tốt.
Nhưng chính vì hắn tốt đến thế, trong lòng ta lại càng vướng bận, chẳng thể gỡ ra.
Nếu thật sự trong lòng hắn đã có người, vậy vì sao còn đối xử tốt với ta đến vậy?
Vết thương của Phó Sách đỡ rồi, hắn lại tiếp tục vào núi săn thú như thường.
Còn ta rảnh rỗi không có việc gì, bèn muốn thu dọn lại nhà cửa một phen.
Ánh mắt ta dừng nơi gian phòng chất đồ bên cạnh.
Kiếp trước, Phó Sách đã ở nơi ấy suốt ba năm ròng.
Giờ nhớ lại, gian phòng kia âm u, ẩm thấp, căn bản chẳng phải chỗ người ở.
Ta đẩy cánh cửa gỗ kẽo kẹt kia ra.
Căn phòng không lớn, chất đầy các loại dụng cụ săn bắt, cùng vài bộ da thú phơi khô và thảo dược hái về.
Ta xắn tay áo lên, bắt đầu động tay thu dọn.
Vừa mới nhấc một giỏ thảo dược lên, lại thấy bên dưới có một chiếc rương gỗ cũ kỹ.
Ta tò mò mở ra, bên trong lại là vài quyển sách.
Việc này khiến ta hơi ngạc nhiên không ngờ một người thợ săn như Phó Sách lại còn biết đọc sách.
Tùy tay rút vài cuốn, trang sách đã úa vàng, hiển nhiên là đồ đã có năm tháng, phần nhiều là binh thư chiến lược.
Ta chợt mất hứng, đang định đặt lại, thì khóe mắt bỗng liếc thấy có vật gì đó kẹp giữa trang sách.
Ta cẩn thận rút vật ấy ra.
Đó là một bức họa vẽ bằng bút than, đã cũ đến mức bị mài mòn, cạnh giấy cũng bắt đầu xơ ra.
Trên giấy là bóng lưng của một thiếu nữ.
Tóc búi cầu kỳ, váy áo tinh xảo, bên tóc cài một đóa mẫu đơn đang nở rộ rực rỡ.
Ta sững người, tim như ngừng một nhịp.
Người trong tranh rõ ràng là ta của mấy năm về trước, khi còn chưa xuất giá!
Tại sao… Phó Sách lại có được bức vẽ của ta thuở thiếu thời?
Tay cầm bức tranh khẽ run, trong đầu một mảnh hỗn loạn.
Hắn không phải từng nói: “Chuyện này, nên làm cùng người mình yêu” sao?
Chẳng lẽ, người trong lòng hắn từng nói tới…
Đúng lúc ta còn đang ngẩn ngơ suy nghĩ, nơi cổng viện vang lên tiếng bước chân trầm ổn.
Là Phó Sách trở về rồi.