Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

CHỊ ĐÂY THÍCH ÉP YÊU - Chương 10

Cập nhật lúc: 2025-06-09 10:35:35
Lượt xem: 263

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người tham dự tiệc rất đông, nhanh chóng có người tới giúp.

Minh Vi được khoác chăn lên, run rẩy.

 

Truyện được dịch bởi nhà dịch Truyện Nhà Mèo Monkeyd.

 

– Lam Hề, trước đây người Thành Cẩn muốn cưới là tôi, cô không thể vì thế mà đẩy tôi xuống nước!

Hạ Thành Cẩn không nhịn được nữa:

– Cô đừng đổi trắng thay đen! Rõ ràng là cô định kéo Lam Hề xuống, ai ngờ chân trượt rơi vào nước!

(Đây là góc nhìn của Hạ Thành Cẩn.)

 

Truyện được dịch bởi nhà dịch Truyện Nhà Mèo Monkeyd.

 

– Thành Cẩn, không phải vậy đâu, anh tin em mà… – Minh Vi rơm rớm nước mắt.

Hạ Thành Cẩn thở dài:

– Minh Vi, em nói thật đi…

– Có phải Từ Dương xúi em đến phá đám không?

 

Tôi:

?

Cơ mà giờ tôi cũng chẳng quan tâm hai người họ nữa.

 

Người xung quanh bàn tán xôn xao, lại nhắc đến vụ hôn lễ trước kia.

– Lúc đầu đúng là Hạ Thành Cẩn cưới Minh Vi, ai ngờ cô ta bỏ trốn cùng bạn trai.

– Nhà họ Hạ không còn cách nào, mới mời Lam Tịch đến cứu vớt danh dự.

– Lam Hề thành cô dâu thay thế, đúng là mối tình tay ba! Đúng là rối ren!

 

Truyện được dịch bởi nhà dịch Truyện Nhà Mèo Monkeyd.

 

Phiền c.h.ế.t đi được!

Tôi ghét nhất là bị người khác đàm tiếu!

 

Ai đó làm ơn chuyển hướng sự chú ý đi chỗ khác dùm tôi cái!

 

Tôi kéo tay Hạ Thành Cẩn, cười dịu dàng với anh ta.

– Lại đây.

Anh ta cũng cười lại.

 

Tôi tháo chiếc đồng hồ 3 triệu trên cổ tay anh ta.

Miệng thì vẫn trả lời Minh Vi:

 

– Minh Vi, có vẻ cô không hiểu tôi lắm.

Tay tôi nhẹ nhàng vuốt n.g.ự.c Hạ Thành Cẩn.

– Tôi là người quang minh lỗi lạc.

 

Rầm!

Tôi đẩy mạnh một phát.

 

Hạ Thành Cẩn rơi tõm xuống hồ.

Anh ta gắng bò lên, vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

– Lam Hề!

Tôi bỗng thấy có chút áy náy.

Cầm lấy cái chăn từ người khác đưa, tôi giúp anh ta lau người.

15.

 

Trên đường về.

 

Tài xế lái xe ở phía trước. Tôi ngồi bên trái ghế sau, Hạ Thành Cẩn ngồi bên phải. Giữa hai người cách nhau một khoảng rất xa.

 

Tôi gọi:

“Thành Cẩn?”

“……”

“Sao lại giận?”

“……”

“Anh đang chiến tranh lạnh với tôi à?”

Hạ Thành Cẩn: “?”

“Đừng có đổ thừa nhé, rõ ràng là anh đẩy tôi xuống nước.”

Tôi cười cười: “Vậy tôi hỏi anh, ai rước Minh Vi tới thế?”

 

“Là Từ Dương!”

Tôi: “6 điểm.”

Tôi chịu hết nổi rồi!

 

Truyện được dịch bởi nhà dịch Truyện Nhà Mèo Monkeyd.

 

“Thứ nhất, tôi với Minh Vi không thân, chỉ gặp nhau đúng hai lần. Với Từ Dương thì càng không quen, nên tôi loại trừ.

Thứ hai, Minh Vi là người anh quen đúng không?”

“Đúng.”

“Từ Dương là người anh quen chứ?”

“Đúng.”

“Vậy mớ rắc rối này là anh gây ra đúng không?”

“… Là tôi.”

“Nhưng rắc rối anh gây ra lại đổ lên đầu tôi, tôi thay anh gánh hậu quả. Vậy nên để anh xuống nước ngâm tí, anh thấy uất ức hả?”

“Không uất ức.”

 

“Lần trước tôi bảo anh xử lý chuyện đó, anh đã làm kiểu gì?”

“…”

“Khụ… Lúc đó là tôi ám chỉ Từ Dương đi cướp hôn lễ.”

Tôi hơi chột dạ.

 

“Là em?”

Hạ Thành Cẩn ngạc nhiên: “Vậy ra để có được anh, em cũng bày mưu tính kế phết nhỉ.”

Tôi: “…”

“Em không tức giận à? Dù sao chuyện Từ Dương cướp hôn lễ cũng khiến anh thành trò cười.”

“Không có em, anh cũng sẽ thành trò cười thôi.”

Hạ Thành Cẩn thở dài: “Hôm đó Minh Vi mang giày đế bằng, anh nhìn thấy rồi, cô ta và Từ Dương rõ ràng đã dàn xếp với nhau.”

“Sao cơ?” Tôi không hiểu.

Anh nhìn tôi một cái, bất lực: “Thôi, em không hiểu đâu.”

 

Tôi ngơ ngác.

Hạ Thành Cẩn lặng lẽ nhích lại gần tôi hơn.

 

16.

 

Về đến nhà, Hạ Thành Cẩn bật đèn.

 

Tôi mới phát hiện phòng khách chất đầy hộp quà và túi đồ, toàn là thương hiệu tôi thích. So với mấy tấm hình anh gửi hôm trước, số lượng nhiều hơn hẳn.

 

“Cho tôi hả?”

Anh gật đầu, giọng trầm thấp:

“Hôm đó không phải anh cố tình chọc em tức giận.

Anh vốn muốn nói là, anh yêu em nên mới hôn em, yêu em nên mới chiếm lợi, yêu em nên mới cố tình quyến rũ em.”

 

Truyện được dịch bởi nhà dịch Truyện Nhà Mèo Monkeyd.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/chi-day-thich-ep-yeu/chuong-10.html.]

“… Vậy…”

“Sao hôm đó anh không nói luôn?”

Anh nghiêm túc:

“Không chính thức.

Anh không muốn bắt đầu một cách mơ hồ như thế.

Thậm chí đến một bó hoa cũng không có.”

 

“Tối đó anh nói ‘xin lỗi’, là ý gì?” Tôi hỏi.

“Anh quả thực cố ý mượn rượu hôn em, lại chưa được sự cho phép.”

Tôi gật đầu hơi ngượng.

“Còn hoa thì sao?”

“Đinh đoong!” Tiếng chuông cửa vang lên.

 

Hạ Thành Cẩn mỉm cười: “Tới rồi.”

 

 

Tôi gom hết đống quà lại, mở từng món.

“Dù tôi thích màu xanh lá, nhưng mẫu này màu hồng đẹp hơn.”

“Vậy mua thêm.”

“Cái này đâu còn hàng nữa, anh mua kiểu gì đấy?”

“Em đoán xem.”

 

Truyện được dịch bởi nhà dịch Truyện Nhà Mèo Monkeyd.

 

Anh dựa đầu lên vai tôi, tay nhẹ vòng qua eo ôm tôi từ phía sau.

Anh lấy món quà trong tay tôi:

“Đều là của em cả.

Sau này từ từ xem.

Còn bây giờ…”

 

… (phần dưới cổ xin phép không hiển thị).

 

17.

 

Không biết Hạ Thành Cẩn làm cách nào, từ đó Minh Vi không đến làm phiền tôi nữa.

Cô ta đã ly hôn với Từ Dương. Quả thật Từ Dương có nuôi một sinh viên đại học ngành mỹ thuật.

 

Miệng thì nói là cộng hưởng về tư tưởng, tri kỷ về tâm hồn.

 

Dù gì Từ Dương cũng là họa sĩ có chút tiếng tăm, đoạt được vài giải lớn, có fan hâm mộ.

 

Có câu rất đúng:

“Cố gắng đừng làm bạn với nghệ sĩ. Bởi dù bạn có công nhận tác phẩm của họ, chưa chắc bạn chấp nhận được nhân cách của họ.”

 

Chuyện này làm ầm lên khắp nơi.

 

Lúc tôi ăn ở nhà hàng, gặp vài người quen đang tám chuyện.

 

“Cô sinh viên đó trẻ vậy không lo học hành, lại đi làm kẻ thứ ba, bị trường đuổi học rồi.”

“Còn Minh tiểu thư nữa chứ, trước thì cưới Hạ tổng, sau lại bỏ trốn với Từ Dương.”

“Ở với Từ Dương thì nên yên phận, cứ cãi nhau hoài, lại còn quay lại dây dưa với Hạ tổng, Từ Dương sao mà không giận?”

“Tch.”

 

Tôi lắc đầu.

Họ mắng cô sinh viên, bàn tán về Minh Vi, tôi không bàn.

Nhưng sao Từ Dương lại như vô hình?

 

Tôi đâu ưa Minh Vi, nhưng người tôi ghét nhiều lắm, cô ta chưa phải số một.

Từ Dương hiện tại mới đứng đầu.

 

Tôi hỏi Hạ Thành Cẩn:

“Sao không ai chửi Từ Dương nhỉ?”

 

Hạ Thành Cẩn:

“Anh nói rồi, Từ Dương không phải người tốt. Người anh ghét không nhiều, hắn ta đứng đầu.”

Tôi chỉ bằng cằm:

“Anh đi nói với bọn họ đi.”

“Hả?”

“Tôi không thích buôn chuyện, anh nói thay tôi đi.”

Tôi nói rất chính đáng.

 

“Anh… hả?” Anh choáng váng.

Thấy tôi không có ý thay đổi, Hạ Thành Cẩn bắt đầu hoài nghi cuộc đời:

“Anh đổi kiểu buôn chuyện được không?”

Tôi gật đầu:

“Tùy, miễn sao hiệu quả.”

 

Truyện được dịch bởi nhà dịch Truyện Nhà Mèo Monkeyd.

 

Vài ngày sau, Hạ Thành Cẩn mua một cái hot search:

#Một họa sĩ ngoại tình với sinh viên mỹ thuật.

 

Tôi nhìn ngày tháng, chợt nhớ một chuyện.

 

“Hôm nay hình như là ngày chúng ta ly hôn.”

Hạ Thành Cẩn: “?!”

“Sao lại thế?”

“Anh từng nói là một năm sau sẽ ly hôn.”

“Hồi đó anh lỡ lời.”

“Là anh tự nói sau một năm sẽ ly hôn.”

“Giờ khác rồi, anh không ngờ mình lại yêu em.”

 

“Là anh tự nói sau một năm sẽ ly hôn.”

Hạ Thành Cẩn: “…”

 

“Anh nỡ ly hôn với em sao?”

 

“Nếu ly hôn rồi, ai nấu món em thích, ai gọi em dậy, đưa em đi làm, ai nghe lời em răm rắp, ai biết nước tắm phải đúng 45°C, ai biết em không thích máy sấy tóc sau khi gội đầu nên mỗi lần đều lau khô từng chút một?”

 

Tôi thở dài:

 

“Trước khi cưới, tôi theo đuổi anh bao lâu, anh cứ lạnh nhạt mãi…”

 

Hạ Thành Cẩn: “Vậy để anh theo đuổi em lần này.”

“Là anh nói đấy nhé.”

“…”

Anh cười:

“Có phải em chỉ đợi câu này thôi không?”

Tôi chớp mắt, không nói.

“Được, anh theo đuổi em.

Nhưng không được ly hôn, em cứ giả vờ là mình ly hôn rồi là được.”

 

“Tùy anh.”

Loading...