CHỊ ĐÂY THÍCH ÉP YÊU - Chương 9
Cập nhật lúc: 2025-06-09 10:35:04
Lượt xem: 229
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
13.
Tôi đang đi mua sắm cùng Trần An thì nhận được tin nhắn của Hạ Thành Cẩn:
“Đừng giận nữa.”
Sau đó là mấy tấm hình chụp hàng hiệu xa xỉ.
Tôi chỉ nhắn lại một câu:
“Tôi sẽ ở nhà bạn vài hôm.”
Rồi bình thản tắt máy.
Trần An thấy tôi trả lại chiếc vòng tay vừa chọn, hỏi:
– Không mua nữa à?
– Hạ Thành Cẩn mua rồi.
– Cũng biết điều đấy, còn giận không?
Tôi thản nhiên lắc đầu:
– Giận không phải là cảm xúc, mà là một thái độ.
Tôi phải để anh ta biết là tôi đang giận.
– Giờ cậu định làm gì tiếp?
– Sinh nhật cụ Thẩm sắp đến rồi. Ông nội Hạ Thành Cẩn là bạn cũ của cụ Thẩm, chắc chắn sẽ được mời.
– Tôi định để Hạ Thành Cẩn đưa tôi cùng đi.
– Hả? – Trần An ngạc nhiên vì tôi đổi chủ đề quá nhanh.
Tôi giải thích:
– Nhà họ Thẩm có địa vị không nhỏ ở Kinh thành, nếu tạo được quan hệ tốt, việc phát triển của công ty tôi sẽ dễ dàng hơn.
Truyện được dịch bởi nhà dịch Truyện Nhà Mèo Monkeyd.
Cụ Thẩm thích sưu tầm đồ cổ, bộ ấm trà tôi thắng được ở buổi đấu giá lần trước, giờ là lúc dùng đến.
Trần An sốc:
– Cậu đúng là… tình cảm và sự nghiệp đều không bỏ lỡ nhỉ.
Tôi bất đắc dĩ:
– Biết sao giờ, ngày ly hôn với Hạ Thành Cẩn càng lúc càng gần rồi.
– Người thì tôi từng có, dù không có được trái tim anh ta, thì ít nhất cũng phải kiếm chút lợi ích, mới xứng đáng với tuổi trẻ tôi đã bỏ ra suốt một năm qua.
Lúc này, điện thoại tôi nhận được một cuộc gọi lạ.
– Xin chào cô Lam, tôi có chuyện muốn nói riêng với cô.
– Xin lỗi, tôi không rảnh. Nếu liên quan đến công việc, xin liên hệ trợ lý của tôi.
– Cô Lam, tôi biết cô và Thành Cẩn chỉ là hôn nhân thương mại. Đám cưới ấy vốn là của tôi, chỉ tiếc cô được làm người thay thế.
…Truyện được dịch bởi nhà dịch Truyện Nhà Mèo Monkeyd.
Thì ra cuối cùng vẫn là vì Hạ Thành Cẩn.
– Ồ, vậy rồi sao?
– Tôi hy vọng cô có thể buông tha cho anh ấy. – Cô ta nói nghiêm túc.
Hả???
– Không… liên quan gì tới cô nhỉ? – Tôi thật sự không hiểu nổi.
Cô ta với Từ Dương không phải là yêu nhau sao? Sao cứ đeo bám Hạ Thành Cẩn?
– Hay là chúng ta gặp mặt nói chuyện nhé? Dù sao tôi cũng biết vài bí mật về cô. – Giọng cô ta đầy đe dọa.
Tôi cảnh giác:
– Cô ăn cắp bí mật công ty tôi à?
– … Không.
– Ồ, vậy thì không sao rồi. – Tôi thở phào. – Mấy cái “bí mật” mà ngay cả cô cũng biết, chắc cũng chẳng to tát gì.
Tôi cúp máy, chặn trước khi cô ta nói thêm.
Truyện được dịch bởi nhà dịch Truyện Nhà Mèo Monkeyd.
– Cái cô Minh Vi này có bệnh à? Tôi với cô ta thân lắm chắc? – Tôi lẩm bẩm.
Trần An bật cười:
– Cậu không hiểu rồi, dạo này cô ta với Từ Dương lục đục. Chắc lại muốn quay về với Hạ Thành Cẩn.
Thì ra Từ Dương muốn đi Tây Tạng tìm cảm hứng sáng tác, nhưng Minh Vi không bỏ được công việc.
Hai người lại cãi nhau.
Lúc trước cũng vì lý do này mà chia tay.
Minh Vi giận quá mới tìm đến Hạ Thành Cẩn đòi cưới, chỉ để ép Từ Dương phải ở lại.
Nhưng Từ Dương tưởng cô ta thật sự định cưới, nên bỏ đi luôn.
Mà đúng lúc lại gặp tôi – người “tốt bụng”.
Tôi nhờ người liên hệ với Từ Dương, nói:
“Cô ấy vẫn yêu anh, chỉ đang giả vờ giận dỗi, chờ anh đến giành lại.”
Thế là mọi chuyện sau đó xảy ra.
Từ Dương chọn ở lại, ở bên Minh Vi. Nhưng giờ… hiển nhiên là hối hận rồi.
Truyện được dịch bởi nhà dịch Truyện Nhà Mèo Monkeyd.
Cho dù Hạ Thành Cẩn không thích tôi, thì cũng chẳng thể quay lại với Minh Vi.
Nhớ lại thái độ anh ấy khi nhắc đến cô ta lần trước – như thể muốn vặn cổ cô ta vậy.
Vậy mà giờ Minh Vi vẫn nhắn tin rủ tôi gặp mặt.
Tôi không để mấy chuyện lặt vặt đó làm phiền mình, nên gửi bản ghi âm cuộc gọi cho Hạ Thành Cẩn:
“Việc do anh gây ra, tự đi mà giải quyết.”
Anh ta lập tức gọi lại:
– Đừng nghe cô ta nói nhảm, cô ta với Từ Dương cãi nhau, giờ quay sang phá chuyện của chúng ta. Tôi nhìn ra rồi, hai người họ là một phe, chỉ muốn tôi không sống yên ổn.
Cái đầu tôi này!
Thật là một logic mới mẻ.
– Tôi mặc kệ, anh giải quyết cho xong. Tôi chỉ nhìn kết quả.
Tất cả những ai khiến tôi không vui, đều nên cút khỏi cuộc sống của tôi.
Hơn nữa, đây rõ ràng là rắc rối của Hạ Thành Cẩn, sao lại đẩy sang tôi gánh?
Anh ta hỏi lại:
– Tôi phải… tự đi giải quyết sao?
– Không lẽ tôi đi giải quyết đống rác thay anh?
– Hạ Thành Cẩn, nhớ kỹ, tôi chỉ chịu trách nhiệm xử lý anh thôi!
– … Biết rồi.
– Bao giờ về? – Anh ta có vẻ ấm ức.
– Vài hôm nữa nói sau.
Tôi tắt máy, tiếp tục đi ăn với Trần An.
Chút chuyện vặt vãnh, làm lỡ mất buổi shopping của tôi thật đáng ghét.
Truyện được dịch bởi nhà dịch Truyện Nhà Mèo Monkeyd.
14.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/chi-day-thich-ep-yeu/chuong-9.html.]
Tôi ở nhà Trần An vài hôm.
Cho đến tiệc mừng thọ nhà họ Thẩm, Hạ Thành Cẩn đến đón tôi.
Nhìn tôi trong bộ lễ phục, anh ta thấp giọng nói:
– Em… đẹp lắm.
Tôi đáp:
– Cũng biết nhìn đấy.
Hạ Thành Cẩn: “…”
Anh ta khẽ nắm tay tôi:
– Hôm nay về nhà với tôi nhé?
– Dựa vào đâu?
Hạ Thành Cẩn: “?!”
Tại tiệc, tôi tặng cụ Thẩm bộ ấm trà kia.
Cụ rất thích.
Hạ Thành Cẩn không nói gì, nhưng nhà họ Thẩm mặc định là quà do hai vợ chồng tặng chung.
Tôi liếc anh ta, cười ngọt ngào nhưng ánh mắt thì lạnh như băng.
Muốn tranh công với tôi à?
Truyện được dịch bởi nhà dịch Truyện Nhà Mèo Monkeyd.
Hạ Thành Cẩn ghé tai tôi, thì thầm:
– Em tặng hay tôi tặng có gì khác nhau?
Tôi cười:
– Tiền của tôi.
– Tiền của em cũng là tiền của tôi, khác gì nhau?
– …
Anh ta bất lực:
– Thẻ phụ của tôi còn không đủ em quẹt sao?
Ừ thì… cũng đúng.
Tiệc rượu tất nhiên phải uống chút.
Tôi bảo anh ta một tiếng rồi ra ngoài hít thở.
Tìm một nơi yên tĩnh, gió mát thoảng qua khiến tôi thoải mái hẳn.
Không ngờ lại gặp Minh Vi.
– Chị đây muốn làm gì? – Tôi hỏi.
Cô ta cười nhẹ:
– Lam Hề, chúng ta cần nói chuyện.
– Cô không thể tìm Hạ Thành Cẩn nói chuyện à? Tôi với cô có thân đâu?
Hạ Thành Cẩn đúng là vô dụng, đã nói tự xử lý mà còn để cô ta tìm đến tôi?
Mặt Minh Vi thoáng vẻ lúng túng.
Thật ra Hạ Thành Cẩn đã tìm gặp cô ta, nhưng… không được vui vẻ lắm.
Cô ta vội đổi sắc mặt, cầu xin:
– Lam tiểu thư, cô và anh ấy không có tình cảm, tại sao cứ bám lấy anh ấy?
– Lúc đầu tôi và Thành Cẩn mới là người sắp kết hôn, chính cô…
– Nhưng cô là người bỏ trốn. – Tôi ngắt lời.
– Chị à, nhắc lại, chị đã kết hôn rồi, muốn ngoại tình, Từ Dương không quản cô à?
Truyện được dịch bởi nhà dịch Truyện Nhà Mèo Monkeyd.
– Đừng nhắc đến Từ Dương nữa! – Cô ta bỗng kích động.
– Tình yêu của anh ta rẻ rúng lắm, sau lưng tôi còn nuôi gái bên ngoài!
Cái gì? Lại còn chuyện này?
– Là tôi mù mắt, đã chọn sai người. Tôi nên chọn Thành Cẩn mới đúng.
– Tôi sẽ khiến Từ Dương hối hận!
Cái kiểu tư duy gì vậy?
Để trừng phạt tên bạn trai cũ, cô ta định nhào vào lòng người đàn ông khác?
– Cô yêu Hạ Thành Cẩn sao? – Tôi hỏi.
Cô ta im lặng.
– Cô hết lần này đến lần khác dùng anh ấy để chọc tức Từ Dương, làm ơn nghĩ đến cảm xúc của người khác có được không?
Minh Vi chẳng xem Hạ Thành Cẩn là con người gì cả.
– Thế cô đến tìm tôi làm gì? – Tôi không hiểu.
Minh Vi cười khẩy:
– Người báo cho Từ Dương đến giành cưới hôm đó là cô đúng không?
Tôi:
……
Đúng là tôi làm.
Nhớ lại “bí mật” mà cô ta dọa tôi, giờ tôi hiểu rồi.
– Lam Hề, tôi mới như bây giờ là tại cô! – Cô ta bắt đầu oán tôi.
– Nếu tôi nói chuyện đó cho Thành Cẩn biết…
– Cô đi nói đi! – Tôi thật sự hết chịu nổi.
Tôi nắm tay kéo cô ta đi:
– Đi! Tôi dẫn cô đến gặp anh ấy ngay!
Muốn đe dọa tôi à?
Chỉ cần tôi tự thú nhanh, thì sẽ chẳng còn bí mật!
Đột nhiên, Minh Vi giật tay lại, kéo tôi về hướng ngược lại.
Tôi loạng choạng một bước.
“Ùm!”
Cô ta rơi xuống hồ nước bên cạnh.
Cũng may tôi vẫn đứng vững. Hú hồn.
– Lam Hề? – Giọng Hạ Thành Cẩn vang lên sau lưng.
– Em không sao chứ?
Tôi lắc đầu.
Minh Vi dưới nước kêu cứu.
Hạ Thành Cẩn:
– Không sao, cô ta biết bơi.
Tôi:
– Nhỡ cô ta bị chuột rút thì sao?
– Ừm, cũng đúng.
Thế là hai người cùng nhau đứng bờ… gọi cứu với.