Ngay giây , cơn đau nhói quen thuộc xuyên thấu đầu ngón tay,  c.ắ.n chặt mu bàn tay ,  để bản  phát  tiếng kêu nào.
 
Chị với gương mặt méo mó giận dữ, châm  đầu ngón tay  hàng chục ,  c.ắ.n mu bàn tay đến bật máu.
 
Ba phút , chị bình tĩnh , thu hộp kim chỉ ,  nhẹ nhàng nâng đầu ngón tay  lên.
 
Một giọt nước mắt của chị rơi xuống, giọng run rẩy: “Tiểu Mai, chị  cố ý, chị chỉ là...  kiểm soát  bản  thôi.”
 
“Tiểu Mai, em...  giận chị ?”
 
  chị dịu dàng lau vết m.á.u cho ,  khẽ lắc đầu.
 
“Mẹ ... là chị  bệnh.”
 
“Em  giận chị .”
 
Chị  thương .
 
 tin, đợi đến khi bệnh của chị khỏi , chị nhất định sẽ đối xử  với .
 
Tháng Chín,  bắt đầu  học.
 
Chị dậy lúc bảy rưỡi sáng, mà trường thì tám giờ   lớp.
 
Sáng nào  cũng  dậy sớm, lau , rửa mặt cho chị xong, còn  kịp ăn sáng  chạy thục mạng đến trường.
 
 dù thế nào,  vẫn luôn  học muộn.
 
Cô giáo chủ nhiệm của  là một cô giáo trẻ.
 
Mỗi  thấy  đến trễ, cô đều dịu dàng gõ nhẹ  đầu ,  xổm xuống, bất lực : “Hứa Tiểu Mai, em   khái niệm về thời gian chứ,   dậy sớm thêm nửa tiếng  ?”
 
Cô thích mặc những chiếc váy  viền ren và áo len nhiều màu sắc, giờ  chơi còn dạy  và mấy bạn gái  điều ước lên giấy màu, gấp thành hạc giấy bỏ  lọ thủy tinh xinh xắn.
 
 và các bạn đều  thích cô .
 
Vì chuyện   học muộn mãi  sửa , cô Tô – giáo viên chủ nhiệm –  gọi điện cho bố  , mặc cho  van xin đừng gọi.
 
   họ   gì trong điện thoại, chỉ  hôm đó, cô Tô –  mới  dạy  lâu –  úp mặt xuống bàn  cả buổi trưa, các giáo viên khác   dỗ cô.
 
Chiều hôm đó, bạn trai cô đến đón cô về.
 
Từ hôm , lớp  đổi giáo viên chủ nhiệm.
 
Những  bạn   mới quen cũng dần xa lánh .
 
“Nghe  bố  Hứa Tiểu Mai mắng cô Tô đến , còn bảo cô  bán dâm.”
 
“Là tại nó nên cô Tô mới  dạy lớp  nữa đó.”
 
“Mẹ tao : ‘Trên  chính,  sẽ sai’, bảo tao đừng chơi với Hứa Tiểu Mai.”
 
 bối rối,     .
 
    giải thích thế nào để họ hiểu rằng,  thích cô Tô hơn ai hết.
 
   rằng, mấy hôm đó   và  trai cãi , tâm trạng    nên mới  những lời   với cô Tô.
 
Mẹ  xin   , còn hứa sẽ  bao giờ như  nữa.
 
 chẳng ai    .
 
Bạn cùng bàn từng thì thầm với  trong giờ học, giờ đến lúc nghỉ  lặng lẽ đẩy bàn  xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chi-gai-bi-liet-toi-duoc-sinh-ra-de-lam-nguoi-hau-cho-chi/2.html.]
 
Những bạn khác thì thấy  là tránh  như tránh bệnh.
 
 cố gắng lắm mới dám mở miệng  chuyện, nhưng họ  giả vờ   thấy.
 
Ở nhà  ai để ý đến , đến trường cũng chẳng ai   chuyện cùng .
 
Không còn ai ở trường quản  nữa,    học lúc nào thì .
 
Đến kỳ thi cuối kỳ,  cẩn thận cầm hai bài thi điểm tuyệt đối và một bài  98 điểm đưa cho .
 
“Mẹ ơi, cô giáo    chữ ký của phụ .”
 
  kìm  sự háo hức trong lòng.
 
Con bé hàng xóm béo , mỗi  nó  điểm cao, bố  đều  vui, còn thưởng cho nó nữa.
 
Trong phòng ngủ của bố , cũng dán đầy giấy khen của chị.
 
 nghĩ, chắc  cũng sẽ vui lắm.
 
  cần phần thưởng, chỉ mong  ôm  một cái thôi.
 
Từ khi chị  còn cấu véo khiến   tím bầm nữa,  cũng chẳng ôm   nào.
 
Mẹ đang nấu cơm, vội vàng cầm mấy tờ bài kiểm tra lên xem,  sững .
 
Mẹ đặt d.a.o xuống, nghiêm túc lật qua lật  xem từng tờ.
 
 chăm chú  nét mặt , vội vàng giải thích: “Mẹ ơi, tiếng Anh con  trừ hai điểm vì  sai một từ, nhưng con  học thuộc  .”
 
Khuôn mặt  thoáng biến đổi,  định  gì đó thì chị bỗng hét lên thất thanh trong phòng.
 
Mẹ hoảng hốt, vội vàng ném bài kiểm tra xuống chạy về phía phòng chị.
 
Nước trong bếp tràn  khắp nơi, bài thi  thấm ướt nhanh chóng,  nhào đến cứu, đập đầu mạnh  mép bếp, m.á.u chảy xuống môi.
 
  vẫn ôm chặt bài thi với những con  đỏ chói, trong lòng nhẹ nhõm.
 
 cũng chạy theo   phòng chị.
 
Trong phòng, chị  bệt  sàn,  ôm chặt lấy chị, vẻ mặt ngơ ngác  chiếc giường ướt đẫm.
 
Mùi khai nồng xộc lên mũi.
 
Ga giường  ướt sũng,  theo bản năng  giúp chị  ga sạch.
 
Mẹ giơ tay, tát  một cái thật mạnh.
 
“Con chăm sóc chị kiểu gì thế hả?! Chị con   vệ sinh mà con   mang bô đến ?!”
 
 ngẩn , lí nhí : “... chị   là   vệ sinh mà.”
 
“Còn cãi ?!”
 
Mẹ run rẩy quát lên,  ánh mắt bà liếc xuống bài thi trong tay .
 
Như tìm  chỗ trút giận,  giật lấy mấy tờ giấy: “Con còn cầm cái thứ vớ vẩn   gì? Với con, điểm  còn quan trọng hơn chị con ?!”
 
Mẹ nghiến răng xé nát chúng, giọng lạnh như băng: “    nên cho con  học! Từ nay chỉ  ở nhà chăm chị,     hết!”
 
Những tờ bài kiểm tra mà  gấp gọn cẩn thận trong cặp giờ  xé vụn.