Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

CHỈ RUNG ĐỘNG VÌ EM - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-05-18 10:07:57
Lượt xem: 918

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dọc con đường ven sông gần trường Nhất Trung, hàng liễu vẫn đứng đó như xưa.

 

Chỉ là giờ đang là mùa đông, lá đã rụng sạch, chỉ còn những nhánh khô khốc đung đưa trong gió lạnh.

 

Phía xa, tôi thấy một chiếc xe từ từ dừng lại bên đường.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Một người đàn ông cao lớn bước xuống, khoác áo phao trắng, lặng lẽ đi về phía tôi.

 

Năm ngoái, tôi từng vô tình trêu anh rằng: anh lúc nào cũng mặc đồ tối màu — vest tối, áo len tối, thậm chí cả áo phao cũng đen thui, u ám cả người.

 

Khi ấy anh ghé sát tai tôi, giọng trầm khàn mang theo tia thân mật ám muội:

 

“Vậy Phi Phi mua màu khác cho anh đi.”

 

Thế là tôi tặng anh chiếc áo phao trắng này.

 

Mặc lên trông sáng hẳn ra, có chút trẻ trung như thiếu niên, lúc anh cười, bên môi còn hiện ra một lúm đồng tiền mờ mờ khó thấy.

 

Không hiểu sao, cảnh này… quen quá.

 

Khi tôi bừng tỉnh khỏi dòng ký ức, người đàn ông trong áo trắng đã đứng trước mặt tôi.

 

Vài tháng không gặp, từ mùa hè đến mùa đông.

 

Gió lạnh thổi qua làm tóc mái anh rối tung. Gương mặt anh có phần gầy hơn trước, các nét càng thêm góc cạnh, sắc sảo.

 

Anh ấy đã ăn uống đàng hoàng chưa đấy?

 

Tôi không hỏi.

 

Hai chúng tôi không ai mở lời, cứ thế im lặng đi dọc ven sông.

 

Lúc nhận ra thì đã đứng trước cổng trường Nhất Trung.

 

Những viên gạch ngói vàng óng ánh dưới nắng nhẹ mùa đông, trong sân vắng lặng không một bóng người — học sinh đã nghỉ từ cả tuần trước.

 

“Vào xem thử nhé?”

 

Tóc mái anh che xuống một phần ánh mắt, tôi không nhìn rõ vẻ mặt anh.

 

Anh cúi đầu nhìn tôi.

 

Không hiểu vì sao, tôi khẽ đáp:

 

“Ừ.”

 

 

Vào trong trường, Diệp Hoài Nam không biết từ đâu lấy ra tập ảnh tôi tặng anh ấy.

 

Anh giơ tay, lật từng tấm một.

 

Không sai — đó là món quà tôi tặng anh nhân kỷ niệm 5 năm.

 

Mỗi bức ảnh đều là do tôi chụp khi quay về đây vài tháng trước.

 

Cây đa già trước cổng trường, đường chạy quanh sân vận động, phòng học đổ ánh chiều tà…

 

Rõ ràng hồi cấp ba tôi chưa từng gặp Diệp Hoài Nam.

 

Nhưng không hiểu sao, lúc tôi đi ngang qua dãy lớp ấy, tim lại như hẫng một nhịp.

 

Tôi thậm chí còn tự hỏi: Không biết anh từng ngồi ở chỗ nào?

 

Tôi cũng từng học lớp ba.

 

Nếu thời gian chồng lên nhau… liệu tôi có thể nào từng ngồi ngay bên cạnh anh không?

 

 

Đầu óc quay lại hiện tại — chúng tôi đã đứng trước cửa lớp 12A3.

 

Không hiểu sao, sống mũi tôi bất chợt cay xè.

 

Tôi cố gắng kìm lại, chỉ để nước mắt đọng nơi khoé mắt — không để rơi xuống.

 

Tôi nói:

 

“Diệp Hoài Nam, giống như ba năm cấp ba chúng ta không hề có điểm nào giao nhau… sau này cũng vậy, sẽ không còn gì giữa hai chúng ta nữa.”

 

Anh nhẹ giọng hỏi:

 

“Em có chắc ba năm đó… chúng ta không có chút giao điểm nào không?”

 

Ngoài cửa lớp đóng kín, trên hành lang vắng tanh, tôi không biết mình đã khóc bao lâu.

 

Cho đến khi nắng ấm buổi trưa hóa thành hoàng hôn đỏ rực ở cuối chân trời.

 

Diệp Hoài Nam vẫn đứng cạnh nhìn tôi khóc, không chen vào, chỉ lặng lẽ cầm một túi khăn giấy — đã nhồi đầy giấy lau nước mắt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chi-rung-dong-vi-em/chuong-7.html.]

Mãi đến khi trời ngả hẳn về chiều, anh mới khẽ thở dài, cuối cùng lên tiếng:

 

“Em khóc gì vậy?”

 

“Không liên quan đến anh.”

 

“…”

 

Đồ khốn, đi mà tìm Bạch Phi của anh, tìm Từ Ngọc của anh đi!

 

Diệp Hoài Nam im lặng đi theo tôi xuống lầu, đến tận cổng trường.

 

Khi đi ngang qua phòng bảo vệ, tôi chợt nghe thấy tiếng ti-vi vọng ra từ trong cổng.

 

“Thiếu gia của tập đoàn Diệp thị lớn nhất thành phố A sẽ tổ chức đám cưới vào tháng sau tại thành phố A. Được biết, Diệp Hoài Nam — con trai duy nhất của tập đoàn, rất hiếm khi xuất hiện trước công chúng, lần này hôn lễ…”

 

Không biết là vì tôi bước quá nhanh, hay do tiếng gió lớn…

 

Tôi không nghe rõ phần còn lại.

 

“Phi Phi.”

 

Giọng nói khàn trầm của anh vọng lên phía sau.

 

Tôi ngoảnh đầu lại nhìn thoáng qua, không nói lời nào, cứ thế tiếp tục bước đi.

 

Bên bờ sông có một quán cà phê nhỏ, mở được hơn mười năm.

 

Hồi cấp ba, mỗi cuối tuần tôi đều thích ngồi ở đó làm bài tập.

 

Diệp Hoài Nam cũng theo vào ngồi xuống, như đã quen thuộc, gọi luôn hai ly cà phê.

 

“Không phải là Tiểu Diệp đấy sao?”

 

Bà chủ quán là một phụ nữ trung niên, nhìn thấy anh thì ngạc nhiên mừng rỡ:

 

“Ra trường rồi chẳng mấy khi thấy con về lại đây nhỉ.”

 

Tôi liếc sang Diệp Hoài Nam một cái.

 

Hóa ra anh cũng hay đến đây sao?

 

Anh chỉ khẽ cười, gật đầu đáp “Dạ”.

 

Bà chủ lại quay sang nhìn tôi, mắt sáng lên:

 

“Tiểu Mạnh hả? Chẳng lẽ… hai đứa thành đôi rồi à?”

 

Tôi sững người, rồi vội vàng đính chính:

 

“Bà chủ ơi, cháu với anh ấy… trước giờ không quen biết đâu ạ.”

 

Bà chủ ngẩn ra một chút, sau đó cười xòa:

 

“Đúng rồi đúng rồi, trí nhớ dạo này tệ quá. Thôi, hai đứa cứ ngồi nhé.”

 

Nói rồi bà quay đi.

 

Tôi ngẩng đầu lên, mới phát hiện Diệp Hoài Nam vẫn đang lặng lẽ nhìn tôi.

 

Cà phê lạnh mùa đông có một vị rất riêng, trượt qua cổ họng mà lạnh thấu xương.

 

Ánh nước từ con sông hắt qua tấm kính, khúc xạ thành từng vệt sáng nhỏ trên bàn.

 

“Anh sắp kết hôn.”

 

“Em nghe rồi.”

 

“Em không muốn hỏi gì sao?”

 

“Em còn có gì để hỏi sao?”

 

“Hay Diệp tổng nghĩ em nên hỏi anh cái gì?”

 

Tôi từ tốn quay đầu lại, hỏi ngược lại anh ấy.

 

Diệp Hoài Nam vẫn nhìn tôi, môi khẽ cong, khóe mắt như cũng có ý cười:

 

“Em không muốn hỏi… cô dâu là ai sao?”

 

Tôi khẽ nhếch môi cười.

 

Vượt mấy trăm cây số để nói cho tôi biết chuyện này, chẳng lẽ chỉ vì vậy?

 

“Ai cũng chẳng liên quan gì đến em.”

 

“Mạnh Phi, em thật sự thay đổi rồi.”

 

Thay đổi à?

 

Không còn ngoan ngoãn nghe lời, không còn là con chim hoàng yến ngoan ngoãn trong chiếc lồng mà anh dựng sẵn nữa, đúng không?

Loading...