Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Chiếc Quạt Xương - Chương 8

Cập nhật lúc: 2025-06-27 12:49:27
Lượt xem: 619

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Dung Cảnh, ta thực sự không biết ngươi nghĩ thế nào, nhưng ngươi bao che như vậy, ta nhất định phải hủy diệt nàng ta."

 

"Cho dù là vì thiếu niên đó, Cốt Cơ cũng phải c.h.ế.t cho ta."

 

"..."

 

Dung Cảnh im lặng.

 

Hắn ta đứng trong sân, không nhắc đến Cốt Cơ nữa, chỉ lặng lẽ nhìn ta, đôi mắt đó chứa đầy vẻ mệt mỏi, không còn sự trong trẻo chính trực như lần đầu gặp gỡ.

 

Dung Cảnh vẫn là Dung Cảnh, nhưng cũng không còn là Dung Cảnh nữa.

 

26

 

Dung Cảnh tám tuổi được đưa lên Niệm Minh Sơn, là đệ tử chân truyền, được người đời xưng tụng là thiên chi kiêu tử.

 

Ta gặp hắn khi hắn còn trẻ tuổi.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Lúc đó ta đang nhặt trái cây dưới chân núi, chỉ thấy từ trên núi chậm rãi bước xuống một thiếu niên thân hình cao ráo, đồng tử đen như mực, bên hông đeo kiếm.

 

Hắn ta giật lấy quả đào ta đang ăn dở, dẫn ta về Niệm Minh Sơn.

 

"Thích ăn đào, vậy cùng theo ta họ Dung, tên Đào, ngươi có bằng lòng không?"

 

Ta ngây ngô gật đầu, chỉ cảm thấy người trước mắt đẹp trai, mày mắt xa cách, nhưng lại ôn nhu đến tận xương tủy.

 

Thế là ta thường ngày theo sau hắn, hắn đi đâu ta đi đó.

 

Cùng với ta còn có Cốt Cơ.

 

Nàng ta không thích ta, hễ có nàng ta ở đó, ta liền không thể đến gần Dung Cảnh nửa bước.

 

Ta thường rón rén bước nhỏ, ở một nơi không xa tỉ mỉ quan sát váy áo của Cốt Cơ.

 

Trong Niệm Minh Sơn, chỉ có nàng ta mới được mặc váy áo, nàng ta luôn thích treo một chuỗi chuông nhỏ ở thắt lưng, mỗi khi đi lại đều phát ra tiếng kêu leng keng trong trẻo.

 

Ta rất thích cái vị phóng khoáng đó.

 

Ta thử tiếp cận nàng ta, nàng ta từ trên cao nhìn xuống ta cười, cười tủm tỉm nói:

 

"Tránh xa ta ra nhé, không thì ta sẽ lột da ngươi đấy."

 

Lúc đó Dung Cảnh luôn nhàn nhạt lên tiếng ngăn cản, "Cốt Cơ!"

 

Cốt Cơ lại đón lời, "Ta dọa nó một chút thôi mà."

 

"Không được."

 

"Được rồi, được rồi."

 

Ta chống cằm nhìn họ, cảm thấy vô cùng vui vẻ.

 

27

 

Mỗi tháng vào ngày mười lăm, Dung Cảnh sẽ xuống núi một lần, ta cũng lén lút bỏ đầy bánh kẹo vào ba lô rồi chạy theo xuống núi, đưa cho thiếu niên dưới núi.

 

Y ôm túi bánh kẹo đầy ắp, trên mặt không có biểu cảm dư thừa, lãnh đạm hỏi ta, cuộc sống trên núi thế nào.

 

Từ khi ta biết y, y luôn có vẻ mặt lãnh đạm như vậy.

 

Khác với sự xa cách của Dung Cảnh, giữa mày mắt y luôn có khí chất khinh thường thiên hạ, khiến ta luôn nghĩ y là một công tử quý tộc lang thang nào đó.

 

Nhưng y lại là người cùng khổ như ta, chật vật cầu sinh dưới chân núi.

 

Ta và y ở lại cho đến hoàng hôn, Dung Cảnh sẽ đúng giờ xuất hiện ở bờ sông đối diện.

 

Hắn nhàn nhạt nhìn ta, "Ngươi nên quay về rồi."

 

Ta đứng dậy phủi bụi trên người, cười với y, "Vậy ta đi đây!"

 

Đi được vài bước ta lại quay đầu, vẫy tay nói, "Hẹn gặp lần sau nhé."

 

Y không gật đầu cũng không lắc đầu, nhưng lần nào cũng đúng giờ xuất hiện.

 

Khi đến bờ đối diện, Cốt Cơ nghịch chuông ở thắt lưng, tiếng leng keng hòa lẫn giọng nói của nàng ta:

 

"Không nỡ như vậy, chi bằng ở lại luôn đi."

 

"Đúng rồi." Ta đột nhiên nhìn Dung Cảnh, "Có thể đưa y về núi được không?"

 

Dung Cảnh mím môi suy nghĩ một lát, rồi vẫy tay về phía y.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/chiec-quat-xuong/chuong-8.html.]

Thiếu niên đứng yên tại chỗ, không hề động đậy.

 

Ta vội vàng kéo y lại, "Lên núi chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi mà."

 

Thiếu niên rút tay lại, bình tĩnh nói, "Không cần."

 

Chiếc chuông trong tay Cốt Cơ lắc càng vui vẻ hơn, nàng ta hừ lạnh một tiếng đầy bất mãn, "Mơ mộng hão huyền."

 

Dung Cảnh nhìn hồi lâu, "E rằng không được, người này tạp niệm quá nặng..."

 

Dung Cảnh nói rồi dần nhíu chặt mày, cuối cùng thu lại ánh mắt thở dài, "Không được."

 

"Được rồi."

 

Ta cười với y, "Vậy chúng ta lần sau gặp nhé, ngươi vẫn sẽ ở đây chứ?"

 

Thiếu niên không nói gì, quay người chuẩn bị rời đi.

 

Cốt Cơ che miệng cười tủm tỉm nói, "Thật sự nghĩ ai cũng có thể vào Niệm Minh Sơn sao, có thể cho ngươi vào đã phải biết ơn đội nghĩa rồi."

 

Ta đã quen với những lời này, không cảm thấy có gì.

 

Bước chân thiếu niên khựng lại, thần sắc trầm xuống, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Cốt Cơ.

 

Nụ cười của Cốt Cơ đông cứng lại, tiếng chuông ngừng hẳn.

 

Gió xung quanh như đứng yên.

 

28

 

Trên đường về núi, trời chạng vạng ta, chân bước không rõ ràng.

 

Dung Cảnh lo lắng cho chúng ra, bèn bước chậm lại, dặn dò, "Cẩn thận một chút."

 

Ta gật đầu, nhưng lại ngạc nhiên khi không nghe thấy giọng của Cốt Cơ.

 

Ngày thường lời của Dung Cảnh nàng ta đều vâng dạ ngay lập tức.

 

Dung Cảnh lúc này cũng khựng bước, khi quay người nhìn lại, sắc mặt hắn ta đại biến.

 

Ta vội vàng cúi đầu nhìn theo, kinh hãi kêu lên.

 

Cốt Cơ nằm trong rãnh sâu, toàn thân bị những dây leo có gai nhọn quấn chặt, trên mặt đầy máu, ánh mắt kinh hoàng nhìn lên, môi mấp máy không phát ra tiếng.

 

Một sợi dây leo siết chặt lấy cổ, càng giãy giụa càng lún sâu.

 

Dung Cảnh đại kinh, rút kiếm nhảy xuống, chặt đứt dây leo, ôm Cốt Cơ ra.

 

Máu tươi chảy dọc theo cổ tay xuống, sắc mặt Cốt Cơ tái nhợt.

 

"Dung Đào, đi sát theo ta, cẩn thận dưới chân."

 

"...Được."

 

Ta vẫn còn kinh hồn bạt vía, theo bản năng lùi xa cái hố sâu đó một chút.

 

Bình thường chưa từng chú ý đến nơi nguy hiểm như vậy, sau lưng rịn ra một lớp mồ hôi lạnh.

 

Ta cẩn thận từng li từng tí đi về, may mắn thay suốt đường bình an vô sự.

 

29

 

Cốt Cơ ngàn cân treo sợi tóc, nếu không được đưa về kịp thời, rất khó cứu sống.

 

Cốt Cơ có lẽ thân phận không nhỏ, gây ra một trận náo động.

 

Ngay cả một người có thân phận như Dung Cảnh cũng phải quỳ phạt trong đêm lạnh.

 

Ta đứng trong hành lang xách áo khoác ngoài, bị ánh mắt ra hiệu của hắn ta ngăn lại cách đó vài bước.

 

Nếu không phải ta muốn gặp thiếu niên đó, cũng không cần phải đi đường vòng.

 

Chuyện này Dung Cảnh hoàn toàn không nhắc ta.

 

Cuối cùng ta vẫn cùng hắn quỳ xuống đất, Dung Cảnh đã quỳ một ngày, môi tái nhợt, hắn ta nhíu mày nói, "Đi đi."

 

"Ta..."

 

"Chuyện này không liên quan đến ngươi." Dung Cảnh thái độ cương quyết, "Nếu không muốn thì xuống núi đi, ta không thể đưa ngươi đi được."

 

Ta khoác áo khoác ngoài lên người hắn ta, quay người về trước hành lang nhìn hắn.

 

Hắn ta trầm giọng nói, "Về phòng đi."

Loading...