Cho Tôi Sự Bình Yên - 1

Cập nhật lúc: 2025-09-23 15:10:44
Lượt xem: 108

mắc bệnh nan y, nhưng bạn trai hề .

Anh từng vì mà từ bỏ ngôi trường đại học mơ ước của .

Cũng từng, tại hiện trường một vụ tai nạn, bỏ mặc đang thương để cuống cuồng chạy về phía một phụ nữ khác.

đúng ngày và cô thư ký cùng ở nước ngoài.

1.

Hạt Dẻ Rang Đường

Đêm khuya, giường, thất thần.

Lục Thời Dư gập laptop , nhắm mắt xoa dịu đôi mắt đang cay xè, dậy, vén chăn lên giường.

Anh theo thói quen nghiêng , lưng về phía , giữa hai chúng vẫn chừa một đủ để đặt một chiếc gối.

Tư thế ngủ là thứ chẳng thể giả vờ .

Chúng bên tám năm, vẫn thể quen với việc ngủ cùng một chiếc giường.

luôn mặt dày mặt . Dù , vẫn thường thừa lúc ngủ say mà lén lút rúc lòng , áp sát lưng, ôm lấy vòng eo thật chặt.

Ngay cả đầu tiên của chúng , cũng là mặt dày cầu xin mà .

Hồi , tròn hai mươi tuổi.

còn nhớ đêm đó mưa lớn.

Từng giọt mưa nặng nề rơi lộp bộp lên mặt kính cửa sổ, khí lạnh lẽo và ẩm ướt.

cởi chiếc áo khoác mỏng, chậm rãi bước về phía ...

Ôm lấy .

Anh chỉ đó, động đậy.

Thì , phần eo lớp sơ mi trắng của con trai mảnh mai và gầy gò đến thế.

Khác với , ấm.

Toàn run lên vì hổ, tim đập loạn nhịp. Trong lòng chỉ nghĩ, nếu từ chối, lẽ sẽ đau đến mức c.h.ế.t mất.

ngẩng đầu, gắng gượng nở một nụ thật tươi, nhưng nước mắt nhòe hết tầm .

Lúc thật sự sợ những lời như: "mất mặt", "ghê tởm"...

vẫn chỉ là một cô gái nhỏ, gan liều, nhưng đủ dũng khí gánh lấy hậu quả.

Anh , ánh mắt lạnh lùng.

Như thể chỉ một giây thôi sẽ đẩy .

Tay run lẩy bẩy khi định cởi cúc áo , hai chân cũng gần như vững.

“Em đang ?” hỏi.

lắp bắp, thốt nên lời.

Anh cúi đầu, nếm vị đắng của nước mắt, khẽ :

“Cái mà cũng ... Đồ ngốc.”

ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt.

Hôm đó bạn gái rời bỏ để đến bên khác, tâm trạng của tệ.

Còn , nhân cơ hội đó mà chen , từ đó trở thành miếng cao dán chó chẳng thể nào gỡ nổi.

Trong bóng tối, lặng lẽ trần nhà, chỉ thấy mờ mờ bóng đèn chùm lộ trong bóng đêm.

Có lẽ, con khi sắp c.h.ế.t thể bình thản hơn bao giờ hết.

Người mà từng hoang phí cả thanh xuân để đuổi theo, thứ tình cảm mà từng dốc lòng khắc cốt ghi tâm, đến cuối cùng cũng bằng việc thấy ánh mặt trời của ngày mai.

2.

Sáng hôm tỉnh dậy, ánh nắng ban mai ngoài cửa sổ rọi lên mặt khiến ngơ ngác.

Bác sĩ lẽ khối u đang chèn ép dây thần kinh thị giác, nên dạo gần đây thứ đều mất một lúc mới lấy tiêu cự.

Lục Thời Dư đang tựa đầu giường, tạp chí tài chính.

Trước , mỗi dịp cuối tuần, chúng thường cuộn tròn trong chăn lười biếng chẳng dậy. sẽ như một con bạch tuộc, tay chân lúc nào cũng quấn lấy , ít nhất cũng một phần cơ thể dính lên mới yên tâm ngủ .

Đó là phản ứng vô thức của cơ thể.

Lục Thời Dư cúi đầu, liếc :

“Tỉnh ?”

mỉm với :

“Chào buổi sáng.”

Ánh mắt lướt qua bờ vai , ngữ điệu khó hiểu:

“Tối qua ngoan lắm đấy, ngủ im re.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/cho-toi-su-binh-yen/1.html.]

vẫn , đáp.

Bỗng nhíu mày:

“Vừa trong mơ em gì đó linh tinh ?”

đưa tay lên sờ mặt , ướt.

trong mơ ?

Sợ truy hỏi tiếp, vội chống dậy nửa , nghiêm túc :

“Em mơ thấy đến Na Uy, thấy tuyết, thấy cả cực quang nữa.”

“Em thật sự . Có ?”

Ánh mắt đầy chờ mong, pha chút van nài.

Lục Thời Dư chỉ lạnh nhạt:

“Không thời gian.”

mấp máy môi, khẽ mỉm :

“Vậy, thôi cũng .”

Có lẽ phản ứng của quá điềm tĩnh, khiến sang liếc vài giây, giọng dửng dưng:

“Tháng ba năm . Năm nay sắp xếp .”

gật đầu.

Có lẽ… vẫn còn kịp.

3.

Thật , trong mơ, mơ thấy Lục Thời Dư năm mười hai tuổi.

Hồi đó, như bây giờ.

Anh từng là một .

sinh kén ăn, cái thích, cái , sợ lớn mắng, chẳng chê bai, luôn sẵn sàng ăn hết phần đồ ăn bỏ .

Không giống bây giờ, cốc nước uống qua, cũng chẳng buồn chạm tới.

Ngày , mỗi khi bắt nạt ở trường, cáu lên vẽ bậy đầy vở bài tập, luôn là đầu tiên , đánh mấy thằng con trai đáng ghét, giúp giải thích với thầy cô, lẳng lặng đưa cho cuốn vở mới của .

ngày bé tính cách nhút nhát, lớn lên trong gia đình đơn , nếu che chở, lẽ bắt nạt đến thảm.

Rồi bỏ .

đến mức suýt ngất xỉu.

:

“Không còn ai cần em nữa .”

Anh :

“Sẽ luôn cần em.”

lặp câu đó.

Anh cũng lặp theo .

đất, suốt cả đêm.

Còn đau răng đến mức ngủ nổi, vẫn cố gắng dỗ dành cả đêm.

Sáng hôm , má sưng vù lên như cái bánh bao.

Rồi

thích , tự lao lòng .

Anh lạnh lùng đến mức còn một chút ấm áp nào.

Chỉ để một câu:

“Em đúng là hổ.”

4.

Thứ Hai , Lục Thời Dư để quên điện thoại phụ ở nhà. mang đến công ty giúp .

Trên đường, gọi đến.

liếc tên hiển thị: “1 1”.

Thân thiết quá nhỉ.

Từng năm bên , từng gọi bằng biệt danh, lúc nào cũng họ tên đầy đủ, dứt khoát và lạnh nhạt.

Ngô Ngu, Ngô Ngu.

Lúc đặt tên cho , chắc mong cả đời bình yên vô lo.

Tiếc là... đến ba mươi, chẩn đoán u não. Hoàn phụ sự kỳ vọng .

 

Loading...