Nghe xong, ánh mắt nó bỗng lóe lên vẻ vui mừng.
Sau đó dè dặt hỏi:
“Vậy... con thì sao? Mẹ sẽ dẫn con đi chứ?”
“Con ở với ba.”
Tôi nghĩ mình không nhìn lầm.
Sau câu nói đó, rõ ràng Thẩm An thở phào nhẹ nhõm.
Kiếp trước, sau khi Thẩm Mạc Chi chết, toàn bộ tiền bạc bị mẹ chồng chiếm đoạt.
Tôi chỉ có thể bán khoai lang nướng trên phố để lo cho con ăn học.
Nhiều lần nó đi ngang qua, nhưng chưa từng ngoái lại nhìn.
Nó chê tôi là người mẹ bán hàng rong thấp hèn. Nên khi nó nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, tôi còn tưởng mình đã khổ tận cam lai.
Nào ngờ, ngay tại chỗ, nó tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ mẹ con.
Nó nói nó hận tôi, hận tôi đã hại c.h.ế.t người cha nó yêu quý nhất.
Nó muốn tôi cũng phải nếm trải cảm giác mất đi người thân yêu nhất.
Ngày tôi bị đuổi ra khỏi nhà, tôi như cái xác không hồn lang thang ngoài đường, bị xe đ.â.m c.h.ế.t cũng không ai nhận xác.
Cơn đau khi c.h.ế.t đến giờ vẫn còn in hằn trong từng dây thần kinh.
“...Mẹ, vậy khi nào mẹ chuyển đi?”
Câu hỏi của Thẩm An kéo tôi trở về thực tại.
Tôi không trả lời.
Nó tưởng tôi quá đau lòng nên cũng không hỏi thêm.
Chỉ nói mấy hôm nữa trường có hoạt động ngoại khóa, nó sẽ ở nhà bạn, không về nhà.
Nếu là kiếp trước, tôi nhất định sẽ dặn nó mang bài tập, nhớ giữ an toàn.
Còn kiếp này, tôi chẳng buồn nói gì nữa.
Muốn đi đâu thì đi.
Nửa tháng qua, từ sau khi đề nghị ly hôn, Thẩm Mạc Chi chưa từng quay về.
Tôi định thu dọn đồ đạc của mình.
Sau nửa ngày mới nhận ra, đồ của tôi ít đến mức không đầy nổi một cái va-li.
Điều khiến tôi bất ngờ là – lãnh đạo cấp trên của Thẩm Mạc Chi đến nhà tìm tôi.
Tôi vội vàng rót trà mời khách.
“Tiểu Thanh à, con đừng bận rộn nữa, bác ngồi lát rồi đi.”
“Mấy năm nay bác thường mơ thấy ba con. Ông ấy dặn bác nhất định phải chăm sóc cho con. Bác cảm thấy có lỗi với con.”
Bác Lục là đồng đội cũ của cha tôi. Sau khi cha tôi gặp tai nạn, bác ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều, cả công khai lẫn âm thầm.
Giờ lại còn đích thân đến thăm tôi.
Trong lòng tôi bỗng thấy chua xót.
“Bác Lục, mấy năm qua bác thường gửi đồ đến vào dịp lễ Tết, bác đã tốt với con lắm rồi.”
“Từ khi ba con mất, trong lòng con sớm đã xem bác như người cha thứ hai. Chỉ trách con không hiểu chuyện, bao năm qua chưa một lần đến cảm ơn bác tử tế.”
Bác Lục nắm tay tôi, ánh mắt ướt lệ.
Sau vài câu khách sáo, bác ấy đi thẳng vào vấn đề.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/chong-han-toi-ngan-can-tinh-yeu-lan-nay-toi-ly-hon-nhu-anh-muon/3.html.]
“Con ngoan, là bác có lỗi với con.”
“Con chắc cũng biết tình hình hiện giờ thay đổi từng ngày. Bác nói ví dụ thôi, nếu phòng ban của Thẩm Mạc Chi bị giải thể, con đừng quá lo lắng.”
Thấy tôi ngẩn người, bác lập tức trấn an:
“Yên tâm đi, bác sẽ cố hết sức sắp xếp lại công việc cho nó.”
Thì ra... kiếp trước Thẩm Mạc Chi bị mất việc không phải vì bức thư tố cáo của tôi.
Phòng ban anh ta làm việc vốn dĩ đã nằm trong diện cắt giảm.
Chẳng qua vì kiếp trước tôi làm lớn chuyện, nên bác Lục mới biết tôi và Thẩm Mạc Chi bất hòa.
Còn ở kiếp này, bác ấy vẫn nghĩ chúng tôi là vợ chồng bình thường, nên còn muốn nể mặt ba tôi mà lo cho Thẩm Mạc Chi một suất mới?
Trong lòng tôi bỗng hiểu rõ, cũng đã có quyết định.
Tôi cảm ơn bác Lục, rồi kiên định nói:
“Bác Lục, sau này bác không cần lo cho con nữa.”
Sau khi bác Lục rời đi, tôi trầm tư suy nghĩ.
Có một câu bác nói rất đúng — tình hình hiện nay thay đổi từng ngày.
Muốn nghịch thiên cải mệnh, ngoài việc ly hôn với Thẩm Mạc Chi, tôi còn cần có nền tảng để đứng vững và làm lại cuộc đời.
Tôi bắt đầu kiểm tra lại số tiền mình có.
Cộng thêm 1000 tệ mà Thẩm Mạc Chi để lại, tôi hiện có 1120 tệ.
Tôi nhìn vào lịch — tôi nhớ trên báo từng đưa tin rằng chỉ một tháng nữa, thị trường chứng khoán sẽ bùng nổ, mọi ngõ ngách đều bàn chuyện cổ phiếu.
Giờ tôi cũng có chút tiền, chi bằng sớm đi mở tài khoản chứng khoán.
Từng c.h.ế.t một lần rồi, còn gì phải sợ nữa?
Tệ nhất thì ra đường bán khoai lang, tự lực cánh sinh.
Sau khi hạ quyết tâm, sáng hôm sau tôi đến Sở Giao dịch Chứng khoán để mở tài khoản.
Mở xong, tâm trạng tôi phơi phới.
Tôi ghé tiệm làm tóc, uốn một mái tóc xoăn thời thượng.
Rồi đến bách hóa, mua vài chiếc váy mình yêu thích.
Khi tôi mặc váy đi ngang quán cà phê, bất giác dừng bước.
Giai điệu piano du dương vang lên trong tai.
Cách bài trí thời thượng, bộ đồ ăn tinh xảo, và những người bên trong đang thoải mái trò chuyện.
Tôi chợt nhớ lại kiếp trước mình đã từng mặc chiếc áo sơ mi bạc màu, lén theo dõi Thẩm Mạc Chi.
Đứng ngoài quán cà phê, nắm c.h.ặ.t t.a.y áo, không dám bước vào.
Chỉ dám lén nhìn qua cửa kính — cuộc sống của tầng lớp thượng lưu như một thế giới khác.
Khi tôi còn đang suy nghĩ, thì đã bước vào bên trong lúc nào không hay.
Nhân viên hỏi tôi có đặt chỗ chưa.
Tôi còn chưa kịp trả lời, một giọng nữ ngọt ngào vang lên:
“Chị là chị dâu phải không?”
Tôi ngẩng đầu, ánh mắt chạm nhau — là Trương Văn Phương, cô nhân tình của Thẩm Mạc Chi ở kiếp trước.
Như tôi dự đoán, Thẩm Mạc Chi cũng có mặt.