Bạch Ngư, trong sáng như tờ giấy trắng, cũng dễ dụ. Lương Hồi thừa nhận đang “dụ” ; chỉ dạy Bạch Ngư một tín hiệu mà ai khác hiểu , đó là tín hiệu chỉ dành riêng cho hai họ, chỉ hướng dẫn mà thôi.
Ngay từ khoảnh khắc Bạch Ngư chủ động nắm tay , tín hiệu đó hình thành giữa họ. Chỉ là Bạch Ngư ngây ngô, cách tín hiệu sinh , nên chỉ thể do Lương Hồi đến dạy thôi. Đây là lừa gạt.
Lương Hồi vẫn vững vàng “vùng đất cao” của .
“Ồ… em …”
“Bây giờ thì .”
“Vâng…”
Tiếng mưa ngoài cửa sổ rào rạt gần như át cả tiếng lảm nhảm trong phòng, nhịp thở của hai đều lộn xộn đến mức giống thường ngày, như hai luồng pheromone trong cơ thể đang hòa quyện . Không vì độ tương thích đủ cao , Lương Hồi cảm thấy quá trình hòa hợp pheromone giữa họ chậm, khiến sốt ruột.
Bạch Ngư vẫn nắm tay , ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lên lòng bàn tay , giống như hành động của một thú cưng, dễ khiến mềm lòng. Anh bỏ qua cơn khó chịu vì những con khiến vui đó, dậy lùi một chút, bắt đầu hôn từng chút một. Tay vướt nhẹ tai Bạch Ngư, đó lướt xuống gáy, tới mấy sợi tóc mềm mượt, tiếp tục xuống. Bạch Ngư vì đang ốm nên đeo vòng cổ miếng dán ức chế, tuyến thể bây giờ phơi bày, hề phòng .
Cảm nhận hành động của , Bạch Ngư nắm tay , mang chút ý chống cự.
Anh dừng một chút, thả tay . Bạch Ngư thở khẽ, giải thích:
“Thầy sinh lý , chỗ đó, thể tùy tiện để khác chạm.”
Lương Hồi c.ắ.n môi , hỏi:
“Anh là khác ?”
“Ừ, … …” Bạch Ngư hôn đến mơ màng, não bé tí còn chỗ chứa gì, thể suy nghĩ. Dù vẫn nhớ lời thầy dạy, nhưng nhanh chóng “dỗ”, hạ phòng :
“Anh là chồng…”
Lương Hồi khẽ .
“Ừ.”
“Vậy chạm ?”
“Vâng… đ ... .”
Những ngón tay Bạch Ngư nắm chặt dần thả lỏng, nhưng Lương Hồi chạm nữa. Anh chỉ hôn nhẹ lên mũi , cuối cùng hôn một cái.
“Vậy ngoài , còn khác thì ?”
Lương Hồi véo má , môi đỏ mọng, sưng, mắt , còn mờ nước, dường như tỉnh hẳn. Anh cúi xuống chạm nhẹ môi , :
“Tiểu Ngư, đang chuyện đấy.”
“Dạ…” Bạch Ngư véo tay , giống lúc hồi hộp tự véo tay , yếu ớt :
“Em rõ, …”
Lương Hồi , hỏi :
“Ngoài , khác chạm ?”
Bạch Ngư lắc đầu, thấy câu hỏi thật kỳ quặc:
“Người khác chạm.”
“Như chính xác.”
Lương Hồi vuốt má , dụ dỗ:
“Dì cũng khác, dì chạm ?”
Bạch Ngư gật đầu:
“Được.”
“……”
Lương Hồi nhíu mày:
“Thầy sinh lý dạy em thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/chong-oi-toi-nay-anh-ve-nha-an-com-khong/chuong-12-ca-noc-lon.html.]
“…Em nhớ rõ.”
Bạch Ngư mím môi, vẫn nhớ câu đó vì thầy sinh lý thực sự với nhiều , và đều với gương mặt và giọng điệu nghiêm túc.
Giờ Lương Hồi dùng nét mặt và giọng điệu nghiêm túc y như thầy, :
“Không . Ngoài Alpha của em, khác đều chạm.”
Bạch Ngư ngoan ngoãn gật đầu:
“Em .”
Lương Hồi một lúc, :
“Vậy em thể sửa câu cho ?”
Bạch Ngư ngẩn , , cảm giác như Lương Hồi “hỏi bài” y như lớp. Cậu thích hỏi, khi học thầy cũng ít khi hỏi vì sợ trả lời , khiến hổ. hỏi, chứng minh ngốc. Câu trả lời thể nhưng cũng tệ.
Những ốm thành ngốc đôi khi cũng sẽ trả lời sai mà!
Lương Hồi Bạch Ngư tròn mắt , vô cùng vui vẻ gật đầu :
“Được!”
“Ngoài chồng , khác đều chạm.”
“ ?”
Bạch Ngư gần như ôm lấy , cần sự xác nhận ngay lập tức. Lương Hồi mỉm , vuốt tóc :
“, thông minh lắm.”
Anh bế Bạch Ngư lên, nhét trong chăn, cúi xuống hôn nữa, :
“Bánh mì sẽ ăn hết, cùng ăn.”
“Ngủ thôi.”
“Còn bagel? Bagel em ăn nửa cái, vẫn còn nửa cái…”
“Anh ăn.”
Lương Hồi thẳng , kéo chăn đắp lên cằm Bạch Ngư, lầm bầm chúc ngủ ngon, nhắm mắt úp mặt trong chăn
——
Một tuần , Lương Hồi xác nhận Bạch Ngư bình phục. Cuối cùng lấy nhiều tự do, ví dụ: thể ăn hết cả túi bánh, giờ ngủ trở 10:30…
đồng nghĩa với việc mất tự do ngoài một , giờ chỉ còn hai lựa chọn: cùng dì hoặc cùng Lương Hồi.
Khi Bạch Ngư quyền bếp, tuyên bố một thông báo quan trọng - sẽ nấu món Lương Hồi khen ngon.
Lương Hồi thái độ thế nào? Không hề thái độ gì cả.
Anh vẫn phản đối Bạch Ngư cứng đầu học nấu ăn, hy vọng thể từ bỏ, vì thực sự cần học nấu ăn. Chuyện hôm qua nhấn mạnh với thứ hai
“Em sẽ nấu ngày càng ngon hơn.” Bạch Ngư lúc đó trả lời, nghĩ rằng lẽ Lương Hồi nhấn mạnh vì món nấu ngon.
“Anh tin em .” Bạch Ngư thẳng mắt Lương Hồi.
“Chồng .” Cậu gọi . Điều chẳng khác gì đòn kết liễu cuối cùng trong trận chiến. Lương Hồi thua, ừ một tiếng, cùng Bạch Ngư tranh luận thêm.
Bạch Ngư nắm tay , ngẩng mặt . Đó là tín hiệu hôn của họ, học cách dùng nó. Lương Hồi vẫn giữ vẻ lạnh lùng như thường, nhưng tự nhiên cúi xuống hôn .
Cá nóc lớn. Bạch Ngư nghĩ. Cậu thấy Lương Hồi như một con cá nóc lớn, kiểu biểu cảm, nhưng thường xuyên vui. Tức giận sẽ dựng gai lên, nhưng cũng nhanh chóng xẹp xuống. Vì giờ Bạch Ngư cách “dỗ” .
Cách nhanh nhất là dùng tín hiệu. Bạch Ngư vẫn thích tự suy luận lý do Lương Hồi vui, giải quyết tận gốc.
Cậu thấy thật thông minh.
Vài hôm , giải quyết xuất sắc chuyện chia bánh với Lương Hồi: quen ăn hết cả túi, thì thỏa mãn. Nên mỗi tối Lương Hồi mua hai túi: một của , một của . Cậu chia nửa túi của cho , cũng chia nửa túi của cho .
Vậy là ăn no, chia sẻ, thật sự ăn cùng .
Một cách thông minh tuyệt vời!