Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Chồng tôi ăn cắp tiền mua quà cho bé ba - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-05-07 12:55:40
Lượt xem: 334

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mai Anh nhìn số điện thoại của mẹ chồng trong danh bạ, ngón tay do dự không bấm xuống. Sau cuộc đối chất với Hoàng Nam và Thúy Diễm, cô biết không thể trông cậy vào họ. Hy vọng cuối cùng, mong manh đến mức gần như không có, là gia đình chồng. Biết đâu, tình thương với cháu nội, hoặc ít nhất là danh dự gia đình, sẽ khiến họ can thiệp.

Cô hít một hơi thật sâu, bấm gọi. Giọng nói sang trọng, hơi lạnh lùng của mẹ chồng vang lên.

- Alo?

- Dạ, con chào mẹ. Con, Mai Anh đây ạ.

- À. Có chuyện gì không?

Giọng điệu không mấy mặn mà. Mai Anh cắn môi.

- Dạ... con muốn xin phép qua nhà nói chuyện với bố mẹ một lát được không ạ? Có chuyện quan trọng liên quan đến... đến An ạ.

Nghe nhắc đến An, giọng bà hơi dịu xuống.

- Chuyện gì? Sao không nói qua điện thoại? Thằng Nam đâu?

- Anh ấy... anh ấy không có ở đây ạ. Chuyện này... con muốn nói trực tiếp với bố mẹ. Xin bố mẹ dành chút thời gian ạ.

Sau một hồi im lặng, bà đồng ý, nhưng dặn Mai Anh đến nhanh gọn vì bà "đang bận".

Mai Anh đến căn biệt thự quen thuộc mà giờ đây cô cảm thấy xa lạ. Cổng sắt lớn mở ra, khu vườn cắt tỉa gọn gàng, ngôi nhà bề thế. Mẹ chồng cô, mặc bộ đồ ở nhà đắt tiền, ngồi đợi trong phòng khách lộng lẫy. Bố chồng cô cũng có mặt, đang đọc báo.

- Con chào bố mẹ.

Mai Anh lễ phép cúi chào.

- Ngồi đi.

Mẹ chồng chỉ vào chiếc sofa đối diện, giọng khách sáo. Mai Anh ngồi xuống, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

- Có chuyện gì? Thằng Nam lại gây chuyện gì à?

Bố chồng gấp tờ báo lại, ánh mắt dò xét.

Mai Anh hít một hơi, cố gắng giữ giọng bình tĩnh nhất có thể, dù lòng quặn thắt.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

- Dạ... chuyện liên quan đến tiền phẫu thuật của bé An ạ. Bệnh tình của cháu xấu đi, bác sĩ yêu cầu phẫu thuật gấp, nhưng... số tiền chúng con gom góp bấy lâu nay...

Cô ngập ngừng.

- Sao? Thiếu tiền à? Sao thằng Nam không nói? Nó làm ăn gì mà đến tiền chữa bệnh cho con cũng thiếu thế?

Bố chồng tỏ vẻ khó chịu.

- Dạ không phải thiếu ạ. Là... số tiền đó... đã bị anh Hoàng Nam rút ra rồi ạ.

Mẹ chồng trợn mắt.

- Rút ra? Để làm gì? Nó đầu tư thất bại à? Sao lại dại dột thế?

- Dạ không phải đầu tư ạ. Là... anh ấy dùng để chi cho... cho cô Thúy Diễm ạ.

Lời nói vừa thốt ra, không khí trong phòng đóng băng.

Mẹ chồng phá lên cười, tiếng cười nghe khô khốc, giả tạo.

- Cô nói gì thế hả Mai Anh? Thằng Nam ngoại tình? Còn lấy tiền của cô đi cho gái? Cô bịa chuyện gì ra vậy?

- Dạ con không bịa ạ! Con có bằng chứng đây!

Mai Anh vội vàng lấy tờ sao kê và bức ảnh ra, đặt lên bàn kính giữa phòng.

- Bố mẹ xem đi ạ. Đây là lịch sử giao dịch, những khoản tiền lớn được rút ra đúng những ngày anh ấy nói đi công tác. Còn đây... đây là ảnh anh ấy đi du lịch biển với cô ta, những món đồ cô ta dùng... con tìm thấy hóa đơn trong vali của anh ấy.

Bố mẹ chồng cầm lấy, xem xét. Vẻ khó tin ban đầu dần chuyển thành sự lúng túng, rồi tức giận. Nhưng không phải tức giận với Hoàng Nam.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/chong-toi-an-cap-tien-mua-qua-cho-be-ba/chuong-5.html.]

- Cái này... cái này thì nói lên được gì?

Mẹ chồng gạt tờ sao kê sang một bên.

- Ảnh chụp một mình anh Nam trên bãi biển cũng được mà? Còn cô gái này... ai biết là ai? Hóa đơn mua sắm... có thể anh ấy mua cho công việc? Mua tặng đối tác?

- Nhưng cô ta đeo vòng cổ, dùng túi xách giống hệt trong hóa đơn!

- Trùng hợp thôi! Cô không thấy nó quá trùng hợp để là bằng chứng sao? Cô... chắc là cô ghen tuông quá mức rồi hóa ra thế này chứ gì?

Giọng mẹ chồng trở nên lạnh lẽo, đầy chỉ trích.

- Con... con làm sao có thể bịa ra chuyện này được? Bé An đang cần tiền phẫu thuật từng ngày! Bác sĩ đã... đã nói thời gian không còn nhiều! Anh ấy lấy tiền cứu mạng con mình đi cho người phụ nữ khác, còn thách thức, đe dọa con!

Mai Anh vừa nói vừa khóc, giọng lạc đi.

- Đủ rồi!

Bố chồng đập tay xuống bàn.

- Cô nói năng lung tung gì thế hả? Thằng Nam nhà này không phải loại người như vậy! Chắc chắn là có hiểu lầm gì đó! Có khi nào... cô không biết quản lý tiền bạc, để tiền đi đâu rồi giờ đổ tội cho nó không?

- Bố! Con... con không làm mất tiền! Tiền nằm trong tài khoản chung, chỉ có hai vợ chồng con dùng thôi!

- Chuyện vợ chồng... có gì thì đóng cửa bảo nhau. Sao cô cứ làm ầm lên thế này? Ra ngoài nói lung tung, để hàng xóm láng giềng biết được thì mặt mũi nhà này để đâu?! Cô muốn phá nát danh dự nhà này à?!

Mẹ chồng chỉ trích gay gắt.

- Con không phá nát! Là anh ấy... anh ấy đã làm như thế! Con chỉ muốn lấy lại tiền cứu con trai con thôi! Bố mẹ... xin bố mẹ nói anh ấy trả lại tiền đi ạ! Cháu nội của bố mẹ đang nguy kịch đấy ạ!

Mai Anh quỳ sụp xuống, cầu xin.

- Cháu... ừ, cháu thì nhà này thương. Nhưng chuyện này... cần phải xem lại. Cô là vợ, phải biết nhường nhịn chồng. Có gì về từ từ nói chuyện với nó. Đừng có nghe lời ai xúi giục mà làm chuyện dại dột, bôi tro trát trấu vào mặt gia đình!

Bố chồng nói, vẻ mặt không hề động lòng.

- Tiền nong thì để nhà này tìm hiểu đã. Chắc chắn không đến nỗi cô nói đâu. Cô về đi. Có gì chúng tôi sẽ nói chuyện với thằng Nam. Nhưng nhớ đấy, đừng có làm lớn chuyện!

Mai Anh nhìn vào đôi mắt lạnh lùng, vô cảm của họ. Không một chút thông cảm, không một chút xót xa cho cháu nội đang bệnh nặng. Họ chỉ quan tâm đến thể diện, đến việc bao che cho đứa con trai hư hỏng. Bằng chứng sờ sờ ra đó, họ không tin. Hoặc giả vờ không tin.

Cô đứng dậy, người run rẩy. Cảm ơn? Cảm ơn vì sự lạnh lùng này sao?

- Con... con hiểu rồi ạ.

Giọng cô khô khốc, không còn nước mắt để rơi.

Cô quay lưng bước đi, bỏ lại phía sau căn phòng lộng lẫy nhưng lạnh lẽo như băng. Bỏ lại bố mẹ chồng đang nhíu mày nhìn theo, vẻ khó chịu vì cô đã làm mất thời gian của họ.

"Cô độc."

Đó là cảm giác duy nhất trong lòng Mai Anh lúc này. Cô hoàn toàn đơn độc trong cuộc chiến giành lại sự sống cho con. Không có chồng. Không có người tình của chồng. Không có gia đình chồng.

Vừa bước ra khỏi cổng, điện thoại cô rung lên. Là chị gái gọi từ quê.

- Mai Anh à, con bé An sao rồi? Mẹ lo lắm. Chú Nam có về không em? Bệnh tình nó có nặng lắm không?

Mai Anh hít sâu, cố gắng nặn ra một giọng nói bình thường.

- Chị... chị đừng lo. An ổn hơn rồi ạ. Anh Nam... anh ấy bận công tác, mai về ạ. Tiền thì... em với anh ấy đang thu xếp đủ rồi ạ. Không sao đâu chị. Chị nói với mẹ đừng lo nhé.

Cô nói dối, cố gắng che giấu sự thật tàn khốc để gia đình ở quê không phải lo lắng thêm. Cúp máy, cô dựa lưng vào bức tường rào lạnh lẽo, nước mắt chảy ngược vào trong.

Họ đã làm mọi cách để cô gục ngã. Cô độc, bị đe dọa, bị bôi nhọ, và giờ là sự chối bỏ từ chính gia đình chồng.

Nhưng sự cô lập ấy, sự tuyệt vọng ấy... không làm Mai Anh yếu đi. Ngược lại, nó như ngọn lửa nung chảy mọi sự mềm yếu còn sót lại, biến cô thành một khối sắt.

Cô biết, không còn ai để trông cậy. Không còn đường lùi.

Cuộc chiến này, cô phải tự mình chiến đấu. Vì An. Vì chính cô. Bằng tất cả những gì cô có, và hơn thế nữa.

Loading...