Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Chồng tôi ăn cắp tiền mua quà cho bé ba - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-05-07 12:55:44
Lượt xem: 309

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Điện thoại vừa cúp, Hoàng Nam đập mạnh xuống bàn.

- Chết tiệt! Chết tiệt! Làm sao cô ta lại có được những thứ đó?!

Thúy Diễm mặt cũng trắng bệch.

- Em không biết! Chắc chắn là anh làm lộ! Anh cất giữ kiểu gì vậy hả?!

- Tôi làm lộ hồi nào! Tôi cẩn thận như thế cơ mà!

Hoàng Nam gầm lên.

- 24 giờ! Làm sao xoay được số tiền lớn như thế trong 24 giờ?! Cô nghĩ xem!

Thúy Diễm bắt đầu đi đi lại lại trong phòng ăn sang trọng.

- Xoay làm sao được! Số tiền đó tiêu vào đống đồ này, vào chuyến đi rồi! Giờ bán lại cũng không kịp!

- Cô nói gì thế?! Ý cô là... bỏ mặc nó cho cô ta muốn làm gì thì làm à?! Cô ta sẽ cho báo chí, cho công an đấy! Tôi sẽ mất hết!

- Em không nói vậy! Nhưng mà... trả tiền lúc này là tự sát! Anh nhìn xem, danh tiếng của anh thì đã sứt mẻ rồi, nhưng vẫn cứu vãn được nếu không có bằng chứng kia. Còn tiền... mất số tiền đó thì anh lấy gì mà sống sung sướng nữa?!

Thúy Diễm dừng lại, nhìn Hoàng Nam, ánh mắt lóe lên sự tàn độc.

- Bằng chứng... không phải chỉ cần nó biến mất là được sao?

Hoàng Nam nhìn cô ta, hiểu ý.

- Biến mất...? Ý cô là gì? Cô ta không phải loại dễ đối phó đâu. Cô ta giờ đang giữ bằng chứng ở đâu đó an toàn rồi.

- Em không nói bằng chứng. Em nói... người giữ bằng chứng.

Giọng Thúy Diễm nhỏ dần, nhưng lạnh lẽo đến rợn người. Hoàng Nam sững lại nhìn cô ta. Ý đồ đó... quá tàn nhẫn. Nhưng... cũng là cách duy nhất.

- Cô điên à?! Làm thế là vào tù đấy!

- Thế để cô ta tống anh vào tù với đủ loại tội danh hay hơn sao?! Hay anh thích sống với cái mác 'thằng cha khốn nạn dùng tiền phẫu thuật của con nuôi bồ' cả đời?! Anh nghĩ đi! Với số tiền cô ta đòi, cộng thêm việc bồi thường này nọ, anh còn lại gì?! Bán hết tài sản đi chưa chắc đủ!

Thúy Diễm tiến lại gần, nắm lấy tay hắn.

- Chỉ cần cô ta câm miệng vĩnh viễn... mọi chuyện sẽ lại đâu vào đấy. Những bằng chứng kia... chúng ta có thể biện minh là giả mạo! Chỉ là tin nhắn, hóa đơn, ai biết thật giả thế nào! Nhưng nếu cô ta còn sống, còn nói, còn làm ầm lên... anh sẽ không có cửa nào thoát đâu!

Hoàng Nam nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp nhưng đầy vẻ mưu mô của Thúy Diễm. Sự sợ hãi và tuyệt vọng khiến hắn d.a.o động. Hắn không muốn mất tất cả. Không muốn vào tù. Không muốn sống với cái mác kinh tởm kia.

- Nhưng... làm thế nào...?

- Anh có tiền mà. Thuê người không khó. Chỉ cần kín đáo... Mọi chuyện sẽ ổn thỏa. Chỉ cần nhanh chóng, trước khi cô ta kịp làm gì khác.

Giọng Thúy Diễm như tiếng rắn rết dụ dỗ. Hoàng Nam hít sâu một hơi, bàn tay nắm c.h.ặ.t t.a.y cô ta. Sự tàn nhẫn của bản chất cuối cùng cũng bộc lộ.

Cùng lúc đó, Mai Anh đang ngồi bên giường An trong bệnh viện. Con trai vẫn yếu ớt, mỗi hơi thở đều nặng nhọc. Cô khẽ vuốt ve má con, lòng quặn thắt. Cô đã gửi bằng chứng đi rồi. Giờ là lúc chờ đợi. Chờ đợi phản ứng của họ. Chờ đợi số tiền quý giá đó trở về.

Điện thoại rung lên. Một số lạ. Mai Anh lưỡng lự rồi bắt máy.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

- Ai đấy ạ?

Một giọng nói khàn khàn vang lên, nghe rất xa lạ, cố tình bóp méo.

- Mày là Mai Anh?

- Vâng. Ai đấy?

- Mày muốn sống yên thân chứ? Thì câm miệng vào đi. Cái gì không phải của mình thì đừng cố giành.

Giọng nói đầy đe dọa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/chong-toi-an-cap-tien-mua-qua-cho-be-ba/chuong-7.html.]

- Các người là ai? Hoàng Nam sai các người đến à?

Mai Anh nắm chặt điện thoại, giọng hơi run.

- Tao không cần biết ai sai. Tao chỉ biết mày đang làm phiền người không nên làm phiền. Khôn hồn thì xóa hết mọi thứ, im lặng đi.

- Tôi sẽ không bao giờ im lặng! Các người đã cướp tiền cứu mạng con tôi! Các người không phải con người!

- Hừ! Mày cứng đầu đấy nhỉ? Cẩn thận đấy. Cẩn thận cái mạng nhỏ của mày... và cả thằng con bệnh tật của mày nữa.

Câu nói cuối cùng như sét đánh ngang tai Mai Anh. Con trai cô! Chúng dám đe dọa cả con trai cô sao?!

- Các người... các người dám động đến con trai tôi?!

Giọng Mai Anh bỗng cao vút, sự sợ hãi bị thay thế bằng cơn thịnh nộ điên cuồng.

- Thử xem. Lời nói chỉ là gió bay thôi. Tốt nhất là đừng có cứng.

Tiếng tút dài vang lên. Hắn cúp máy.

Mai Anh ngồi sụp xuống ghế, tim đập thình thịch. Con trai... Chúng dám dùng con trai cô để đe dọa. Chúng không chỉ muốn tiền, chúng còn muốn mạng sống của cô để bịt miệng.

Sự thật này... còn kinh hoàng hơn cả sự phản bội. Chúng là quỷ dữ đội lốt người.

Cô nhìn An đang ngủ thiêm thiếp trên giường. Nỗi sợ hãi thoáng qua nhanh chóng. Không. Cô không thể sợ. Nếu cô sợ, nếu cô lùi bước, thì ai sẽ bảo vệ An? Ai sẽ đòi lại công bằng cho con?

Chúng đã đẩy cô đến bước đường cùng. Không còn gì để mất. Con cô nguy kịch. Cô bị đe dọa tính mạng. Gia đình chồng chối bỏ.

Trong khoảnh khắc đen tối nhất, Mai Anh cảm thấy một sự thay đổi triệt để bên trong mình. Nỗi đau tan biến, tuyệt vọng khô cạn, chỉ còn lại sự giận dữ lạnh lẽo và ý chí sinh tồn mãnh liệt.

Trả lại tiền thôi chưa đủ. Đòi công bằng thôi chưa đủ.

Những kẻ tàn nhẫn đó phải trả giá. Không chỉ trả giá bằng tiền, mà bằng tất cả những gì chúng có. Danh dự, sự nghiệp, và có thể là sự tự do. Chúng phải bị phơi bày trước ánh sáng, bị xã hội lên án, bị pháp luật trừng trị.

"Chúng mày muốn tao câm miệng vĩnh viễn sao? Được. Tao sẽ khiến chúng mày câm miệng vĩnh viễn trước cả tao."

Mai Anh đứng dậy. Cô lấy điện thoại, tìm số của Linh.

- Linh à, tớ đây. Mai Anh. Cậu còn giữ bản sao những giấy tờ tớ đưa không?

- Tớ vẫn giữ. Có chuyện gì sao? Nghe giọng cậu lạ quá.

- Cậu giữ thật kỹ nó. Đừng để ai biết. Và... tớ cần cậu giúp một việc lớn hơn. Liên quan đến... kiện tụng. Công khai tất cả.

Giọng Mai Anh đanh thép, không còn sự do dự.

- Cậu chắc chứ? Chuyện này sẽ ầm ĩ lắm đấy.

- Tớ chắc. Rất chắc chắn. Họ đã đe dọa cả tính mạng của tớ và con trai tớ. Tớ không còn lựa chọn nào khác.

Linh im lặng một lúc.

- Được rồi Mai Anh. Tớ hiểu rồi. Cậu nói đi, tớ sẽ giúp hết sức.

Mai Anh hít sâu một hơi, bắt đầu trình bày kế hoạch của mình. Cần liên hệ với luật sư chính thức. Cần chuẩn bị hồ sơ một cách bài bản. Cần tìm đến những người sẵn sàng giúp đỡ phơi bày sự thật.

Cô nói, từng lời chắc chắn, rành mạch. Như một người hoàn toàn khác với Mai Anh yếu đuối, sợ hãi ngày trước.

Sự uy h.i.ế.p từ Hoàng Nam và Thúy Diễm không làm cô chùn bước. Ngược lại, nó như một cú hích cuối cùng, đẩy cô từ vị trí nạn nhân sang vị trí chiến binh.

Mai Anh cúp máy, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm một cách kỳ lạ. Áp lực về việc phải che giấu, phải đối phó trong bóng tối đã biến mất. Giờ đây, cô sẽ chiến đấu công khai.

Cô biết, từ giờ trở đi, cuộc đời cô sẽ không còn yên ổn. Sẽ có sóng gió, sẽ có nguy hiểm. Nhưng cô đã sẵn sàng cho cuộc chiến tổng lực. Vì con, vì chính mình.

Cô mở điện thoại, nhìn lại bản sao những bằng chứng ghê tởm đó. Khẽ mỉm cười, nụ cười lạnh lẽo.

"Chúng mày... chuẩn bị hứng chịu đi."

Loading...