Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Chồng tôi ăn cắp tiền mua quà cho bé ba - Chương 9

Cập nhật lúc: 2025-05-07 12:55:49
Lượt xem: 372

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cuộc sống của Mai Anh không còn là những ngày mòn mỏi chờ đợi ở bệnh viện hay những đêm khóc thầm trên sofa. Giờ đây, mỗi ngày đều là một cuộc chiến. Báo chí vào cuộc, dư luận sục sôi. Nhưng đó mới chỉ là bước đầu.

Hoàng Nam và Thúy Diễm không ngồi yên chịu trận. Ngay lập tức, họ phản công. Một đội ngũ luật sư đắt tiền được thuê. Những luật sư này không ngại bẻ cong sự thật.

- Chúng ta sẽ nói rằng cô ta bị hoang tưởng, thưa ông Hoàng Nam.

Luật sư trưởng, một người đàn ông trung niên với vẻ ngoài đạo mạo nhưng ánh mắt sắc lạnh, nói qua điện thoại.

- Sao kê kia có thể là giao dịch kinh doanh bình thường. Hóa đơn mua sắm ư? Ai biết là mua cho ai? Ảnh du lịch? Chụp chung thì sao? Ai cấm cấp trên đi du lịch với nhân viên?

Hoàng Nam nghe mà lòng nguội lạnh. Nhân viên? Cô ta là nhân viên hồi nào? Nhưng hắn vẫn phải gật gù.

- Còn mấy cái tin nhắn... cô ta nói là tin nhắn chuyển tiền có lời ghi chú 'tặng em yêu'... và cả cái đoạn chat kinh tởm đó?

- Giả mạo! Hoàn toàn giả mạo!

Luật sư cắt lời.

- Chúng tôi sẽ chứng minh những tin nhắn đó có thể bị chỉnh sửa, hoặc được tạo ra từ một thiết bị khác để hãm hại thân chủ. Cô ta muốn tiền, muốn tống tiền ông, nên mới dựng lên vở kịch này! Bệnh tình của thằng bé... chỉ là công cụ để cô ta lấy lòng thương hại của dư luận và ép buộc ông thôi!

Hoàng Nam thấy nhẹ nhõm một chút. Đúng vậy. Hắn sẽ nói như thế. Mai Anh làm tất cả chỉ vì tiền.

Bên cạnh, Thúy Diễm lắng nghe, mặt mày giãn ra.

- Còn dư luận? Báo chí?

- Chúng tôi đang xử lý. Sẽ gửi công văn yêu cầu gỡ bài, hoặc đưa ra thông cáo báo chí phản bác. Sẽ có những bài viết khác 'đính chính' lại sự thật. Hoặc ít nhất là gieo rắc sự nghi ngờ. Tiền có thể giải quyết được nhiều thứ, cô Thúy Diễm ạ.

Thúy Diễm mỉm cười, nụ cười lại trở nên tự mãn. Đúng. Tiền bạc và quyền lực. Luôn là vũ khí mạnh nhất.

Hoàng Nam bắt đầu sử dụng các mối quan hệ cũ. Gọi điện cho những người quen làm trong ngành truyền thông, nhờ vả, mua chuộc để họ "nói đỡ" cho hắn, hoặc ít nhất là bóp méo câu chuyện theo hướng có lợi cho hắn. Hắn cũng cố gắng gây áp lực lên cơ quan điều tra, hy vọng tiền bạc có thể làm mọi chuyện êm xuôi.

Trong khi đó, Mai Anh ngồi với Linh, chuẩn bị cho cuộc chiến pháp lý sắp tới. Linh, dù không phải luật sư chuyên nghiệp, nhưng có kiến thức cơ bản và quan trọng là sự chính trực. Cô giúp Mai Anh hệ thống hóa lại bằng chứng, tìm kiếm các điều khoản luật liên quan.

- Họ sẽ nói bằng chứng của cậu là giả mạo, là dàn dựng đấy Mai Anh.

Linh nói, vẻ mặt nghiêm túc.

- Tớ biết.

Mai Anh đáp, giọng bình thản.

- Nhưng tớ có bản gốc trong máy tính, có sao lưu trên cloud. Hơn nữa, cái dòng chữ ghi chú 'tặng em yêu' trên giấy chuyển tiền là nét chữ của Hoàng Nam, không lẫn vào đâu được.

- Chữ viết tay vẫn có thể bị làm giả hoặc biện minh là 'ghi nhầm'. Tớ nghĩ chúng ta cần một thứ gì đó... khách quan hơn nữa.

Đúng lúc đó, điện thoại Mai Anh báo có email mới. Một địa chỉ lạ. Cô mở ra xem.

Nội dung email ngắn gọn:

"Tôi là người đã từng làm việc cho Hoàng Nam. Tôi biết một số chuyện. Tôi có thứ có thể giúp cô. Liên hệ tôi qua địa chỉ email này."

Mai Anh sững sờ. Người làm việc cho Hoàng Nam? Có thứ có thể giúp cô?

Cô nhìn Linh, ánh mắt đầy kinh ngạc.

- Có người lạ gửi email cho tớ. Nói là có bằng chứng về Hoàng Nam.

- Ai?

- Không biết. Email lạ.

Linh nhíu mày.

- Cẩn thận đấy. Có thể là bẫy. Họ biết cậu đang tìm bằng chứng, có thể cố tình dụ cậu.

- Nhưng... biết đâu là thật thì sao? Biết đâu là người lương thiện nào đó không chịu nổi hành động của họ?

Mai Anh cắn môi. Cô không thể bỏ qua bất kỳ hy vọng nào. Đặc biệt là khi đối phương đang dùng mọi cách để lật ngược tình thế.

Cô quyết định mạo hiểm. Gửi email lại, bày tỏ mong muốn được biết thêm thông tin.

Ít lâu sau, email trả lời. Người đó đồng ý gặp Mai Anh tại một địa điểm kín đáo, yêu cầu Mai Anh đi một mình.

Mai Anh kể lại cho Linh. Linh lo lắng.

- Tớ thấy không ổn đâu. Hay báo công an đi cùng?

- Không được. Nếu họ chỉ có thông tin mà không muốn lộ diện, mình làm thế họ sẽ sợ mà biến mất. Tớ sẽ cẩn thận. Linh này, nếu trong vòng X giờ tớ không liên lạc lại với cậu, cậu hãy báo cảnh sát, nói về cuộc gặp này.

Linh do dự, nhưng cuối cùng cũng đồng ý. Mai Anh sao chép lại nội dung email, địa điểm và giờ hẹn, đưa cho Linh.

Ngày hẹn, Mai Anh đến địa điểm được chỉ định - một quán cà phê vắng người vào buổi sáng. Cô ngồi đợi, lòng hồi hộp.

Một người phụ nữ trung niên, ăn mặc giản dị, đeo kính râm và khẩu trang, tiến lại bàn của cô. Bà ngồi xuống, nhìn Mai Anh bằng ánh mắt trầm tĩnh.

- Cô là Mai Anh?

- Vâng. Là cô...?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/chong-toi-an-cap-tien-mua-qua-cho-be-ba/chuong-9.html.]

- Tôi từng là thư ký cũ của Hoàng Nam. Tôi đã nghỉ việc vì... không chịu nổi vài chuyện.

Người phụ nữ nói, giọng đều đều.

- Tôi thấy chuyện của cô trên báo. Tôi... tôi không thể im lặng được.

Bà mở túi xách, lấy ra một chiếc USB.

- Trong này... có bản sao một số tài liệu. Tài liệu anh ta cố gắng xóa đi trong máy tính của tôi trước khi tôi nghỉ việc. Có những báo cáo chi tiêu. Những hợp đồng mờ ám. Và... bản sao một số email cá nhân giữa anh ta và cô Thúy Diễm. Nội dung... rất chi tiết.

Mai Anh nhận lấy chiếc USB, tay run run.

- Cô... tại sao cô lại giúp tôi?

- Không phải giúp cô. Là giúp... lương tâm của tôi. Tôi không thể nhìn loại người đó sống nhởn nhơ được. Đặc biệt là khi họ dám dùng tiền chữa bệnh cho con nít.

Bà nhìn thẳng vào Mai Anh.

- Cẩn thận đấy. Anh ta rất tàn nhẫn. Cô Thúy Diễm đó cũng không đơn giản đâu. Họ sẽ không từ thủ đoạn nào để bịt miệng cô đâu.

Mai Anh gật đầu. Cô biết điều đó. Lời đe dọa hôm trước vẫn còn văng vẳng bên tai.

- Cảm ơn cô. Thật sự cảm ơn cô rất nhiều.

- Không có gì. Tôi đi đây. Cẩn thận.

Người phụ nữ đứng dậy, nhanh chóng rời đi, hòa lẫn vào dòng người trên phố.

Mai Anh ngồi đó một lúc lâu, trái tim đập mạnh mẽ. Chiếc USB trong tay nóng ran. Đây... đây có thể là át chủ bài cô cần. Bằng chứng trực tiếp hơn nữa, từ nội bộ, khó lòng bác bỏ.

Cô trở về nhà, cắm USB vào máy tính. Mở ra xem. Quả thật, các tài liệu bên trong... đủ để làm Hoàng Nam và Thúy Diễm sụp đổ. Email, báo cáo chi tiêu... rõ ràng rành mạch số tiền đi đâu, vào việc gì, và cả hai người họ bàn bạc ra sao. Đặc biệt là những email cho thấy Thúy Diễm biết rõ nguồn gốc số tiền và vẫn đồng ý nhận. Điều này có thể giúp chứng minh cô ta đồng lõa!

Sự tự tin của Mai Anh tăng lên gấp bội. Với những bằng chứng này, cộng thêm bằng chứng cũ, và sự giúp đỡ của Linh (hoặc một luật sư chính thức nếu cô thuê), cô có cơ hội thắng rất lớn.

Nhưng cuộc chiến chưa dừng lại ở đó.

Vài ngày sau, khi Mai Anh đang đi trên đường, chuẩn bị đến bệnh viện thăm An, một chiếc xe hơi đột ngột lao tới, suýt chút nữa thì đ.â.m vào cô. Mai Anh giật mình lùi lại, tim đập loạn xạ. Chiếc xe dừng lại, cửa kính hạ xuống. Là Thúy Diễm.

Cô ta ngồi trong xe, nở nụ cười khẩy.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

- Vẫn chưa c.h.ế.t sao? Mạng dai thật nhỉ?

- Cô muốn gì?

Mai Anh siết chặt túi xách.

- Không có gì. Chỉ là muốn hỏi thăm "sức khỏe" của chị dâu thôi mà. Nghe nói chị dâu dạo này bận rộn lắm nhỉ? Bận tung tin đồn thất thiệt khắp nơi để tống tiền chồng hả?

Giọng Thúy Diễm đầy vẻ mỉa mai.

- Tôi nói sự thật. Các người đã lấy tiền của con tôi.

- Sự thật gì cơ? Những thứ chị đưa ra toàn là giả mạo thôi! Tôi và anh Nam đã thuê luật sư rồi. Họ sẽ chứng minh chị bị tâm thần không ổn định, bịa chuyện để chia rẽ gia đình người khác. Chị nghĩ mình có bằng chứng sao? Chỉ là đống giấy lộn thôi!

Cô ta cười lớn.

- Báo chí? Dư luận? Sẽ sớm quên chị thôi. Còn pháp luật? Tiền của anh Nam đủ để dập tắt tất cả. Chị nghĩ một người đàn bà thất nghiệp, nuôi con bệnh tật như chị có thể đấu lại anh Nam sao? Nằm mơ đi!

- Các người có tiền, nhưng các người không có lương tâm! Các người không phải con người!

- Lương tâm? Thứ đó có mua được kim cương không? Có mua được nhà lầu xe hơi không? Không! Vậy giữ làm gì? Chị giữ lấy nó mà sống trong cái nhà thuê tồi tàn của chị đi!

Thúy Diễm khinh bỉ nhìn cô từ trên xuống dưới.

- Nghe lời tôi, rút lui đi. Bây giờ còn kịp. Đừng để đến lúc... hối hận cũng không kịp đâu. Tôi không đảm bảo lần sau chiếc xe này có phanh kịp không đâu nhé.

Cô ta nháy mắt, nụ cười lạnh lẽo. Đó không còn là lời đe dọa ngầm nữa, mà là lời cảnh cáo trắng trợn, đầy nguy hiểm.

Mai Anh đứng đó, cố gắng giữ bình tĩnh. Toàn thân cô run lên, nhưng không phải vì sợ hãi hoàn toàn. Sự tức giận đã lấn át.

- Hối hận? Người hối hận sẽ là các người! Những gì các người làm... tất cả sẽ bị phơi bày! Và các người sẽ trả giá! Đắt lắm!

Mai Anh nói, giọng đanh thép, ánh mắt nhìn thẳng vào Thúy Diễm trong xe. Không chút run sợ.

Thúy Diễm nhìn thấy ánh mắt kiên định của Mai Anh, nụ cười trên môi tắt lịm. Có vẻ như cô ta đã đánh giá thấp người phụ nữ này.

- Cứng đầu đấy. Rồi xem!

Thúy Diễm đóng cửa kính, chiếc xe phóng vút đi, suýt va chạm với một người đi đường khác.

Mai Anh đứng đó, hít sâu, cảm nhận mùi khói xe cay xè trong mũi. Mối nguy hiểm đã cận kề. Họ đã không còn che giấu ý định làm hại cô.

Nhưng Mai Anh biết, cô không thể lùi bước. Con trai đang chờ cô. Công lý đang chờ cô.

Cô nhìn theo bóng chiếc xe khuất dần. Cuộc đối đầu trực diện này không làm cô sợ hãi, ngược lại, nó củng cố thêm quyết tâm trong cô. Họ càng tàn nhẫn, cô càng phải kiên cường.

Phiên tòa (hoặc buổi điều trần quan trọng) sắp diễn ra. Mai Anh biết rằng, đây là thời điểm quyết định. Một mất một còn.

Cô phải thắng. Bằng mọi giá.

Loading...