Ôn Nhược Tuyết đảo mắt từ Nghênh An sang Cố Trì.
Một lúc : “Vương gia, e rằng đứa nhỏ duyên với ngài. Chu tướng quân , hài tử trông thật giống Vương gia đó.”
Người vô tâm, kẻ hữu ý.
Ta liếc Cố Trì một cái, sững trong chốc lát.
Thảo nào luôn thấy quen mắt, quả nhiên ánh mắt và ngũ quan của giống Nghênh An đến kỳ lạ.
Chợt bừng tỉnh – lẽ nào… Cố Trì chính là cha ruột của con ?
Nếu quả thực là , mà đòi cướp Nghênh An thì ăn thế nào với phụ ?
Nếu về kinh một chuyến mà mất đứa cháu đích tôn của phụ , thể nào cũng đánh gãy chân!
“Đột nhiên nhớ , chó nhà sắp đẻ, về đỡ đẻ, xin cáo lui !”
Ta bế Nghênh An, nhanh như chớp chuồn mất.
10
Không hiểu cái tên hoàng đế c.h.ế.t tiệt nghĩ gì, mở đại hội săn b.ắ.n mùa thu đành.
Còn bày cái quy củ dở , bắt văn võ đại thần bắt cặp với .
Bề ngoài là để tăng cường cảm tình giữa hai phe văn võ trong triều.
Thực đúng lúc xui xẻo, nếu tham gia thì là trái thánh chỉ.
Đến nơi mới , chuyện dở còn ở phía .
Một văn thần bắt cặp với một võ tướng, đội nào săn nhiều thú nhất thì thắng.
Cách chia đội là… rút thăm.
Không , đại thần đông thế , chỉ cần đừng bốc trúng Cố Trì là .
Chắc khỏi nhà quên xem ngày , hoàng thượng ân chuẩn cho là đầu tiên rút thăm.
Nghĩ gì trúng nấy.
Mở tờ giấy , hai chữ “Cố Trì” khiến tối sầm cả mặt.
Tổ đội xong xuôi, hoàng đế công bố giải thưởng.
Ai thắng sẽ thần y đích tặng một bình “Dưỡng Nguyên Đan”.
Nghe đan thể cứu từ cõi c.h.ế.t trở về, luyện chế cực kỳ khó, thần y đến nay mới chỉ luyện ba viên.
Vì đan , cũng liều một phen.
Hiệu lệnh vang lên, cam lòng thúc ngựa theo Cố Trì.
Vừa rừng săn, giương cung ngắm, thấy con mồi là b.ắ.n ngay.
Không ngờ bề ngoài thư sinh yếu ớt, Cố Trì chẳng thua kém gì .
Trời sẩm tối, ngựa của treo đầy chiến lợi phẩm.
“Chu tướng quân, ngựa của e còn chịu nổi trọng lượng bản nữa. Không bằng hai cưỡi chung một ngựa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/chu-duc-ninh/5.html.]
Tim nhảy thót – quả nhiên giở trò.
con ngựa đúng là chịu nổi, bước bắt đầu khập khiễng.
Ta nhích về , chừa một chỗ cho .
Cố Trì mở lời , vẫn là chuyện về Nghênh An: “Chu tướng quân, lệnh lang năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Ba tuổi!”
“Mới ba tuổi mà hình lớn như ?”
Ta nhanh trí đáp: “ thế! Nhờ phúc Hoàng thượng và Vương gia ban cho, quân doanh ăn uống , phụ thần bốn mươi mà còn cao lên nữa !”
…
11
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Ta thành công chặn bộ nghi vấn của về Nghênh An.
Không ngờ đổi giọng: “Chu tướng quân da dẻ trắng mịn, trông khác hẳn những nam tử thường ngày đóng quân trong doanh trại.”
Bắt đầu nghi ngờ nam nhân ?
Tốt, lắm.
Chỉ vài ngày hồi kinh, còn nắng gió bào mòn, nước da trắng một bậc.
Ta tiện miệng đáp: “Không gì, giống mẫu , mẫu da cũng trắng .”
Đi ngang một vũng nước, đầu phía đột nhiên lòi một vật cứng.
Thật khéo, đúng lúc chống … chỗ hiểm của Cố Trì.
Ngay tức thì, bàn tay nắm dây cương của khựng .
Ồ, suýt nữa thì quên mất — khi ngoài buộc một khúc lạp xưởng ở thắt lưng.
Không cố ý để phòng , chỉ là từ khi sinh Nghênh An, trong doanh đều phận thật của .
Hồi kinh, cha dặn dò kỹ lưỡng, tự bảo vệ .
Nghĩ tới nghĩ lui, mỗi ngoài liền buộc một khúc lạp xưởng bên hông.
Trước giờ dịp dùng đến.
Nào ngờ hôm nay hữu dụng thật.
Ta vươn tay định gạt .
Chẳng may thêm một vũng nước, tay trượt, lạp xưởng búng tới búng lui vài cái.
Thân thể còn đang dán sát lưng .
Sợ ngã ngựa, tay còn của bám chặt eo .
Không khí im lặng đến cực điểm.
Tai đỏ bừng, thở gấp gáp, thể cứng ngắc.
“Chu tướng quân, thích cha hơn hơn?”