Chúng Ta Không Phải Cưới Trước Yêu Sau Sao? - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-11-16 06:31:47
Lượt xem: 50
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60JnnZZw9t
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Anh ngây ngẩn cả người.
Trong vali đầy quần áo của và Phó Bách Thanh, cùng với đồ đạc xa xỉ.
Phó Bách Thanh nhìn thấy những thứ , con ngươi co rụt lại.
Đột nhiên đá văng người đàn ông đang mở vali: "Cậu hài lòng ? Cút ..."
Anh muốn chạm vào nhưng bị né .
Phó Bách Thanh thấy vết thương được băng bó tay , đột nhiên nắm cổ tay : "Em bị thế?"
vùng vẫy: "Anh thả em !"
Không chỉ Phó Bách Thanh kinh ngạc khi nhìn thấy những thứ đó.
Ngay cả chính cũng như vừa tỉnh mộng.
đang làm gì thế...
quỳ xuống cạnh vali, kéo hết quần áo của Phó Bách Thanh .
"Đáng lẽ em nên vứt bỏ , chứ phải lãng phí thời gian thuyết phục bản trốn nợ khắp nơi với như chuột chạy qua đường."
Cả người run lên: "Rõ ̀ng em thích tiền nhất.. Chỉ cần bỏ rơi , em có thể tiếp tục trải qua ngày tháng tốt lành."
Phó Bách Thanh cảm thấy bình thường, ôm chặt : "Nghệ Khanh, em thế?"
cắn môi, cố gắng kìm chế sự sợ hãi ngập tràn.
"Phó Bách Thanh, em thể thiếu tiền được. Anh thả em được ?"
Phó Bách Thanh ôm rất chặt: "Không được, chúng vẫn ở nhà này, ai đuổi chúng cả."
Anh sờ ngọc lục bảo cổ , khẽ nói: "Em thích nó đúng ? Vậy nó chính là của em, ai cướp được."
"Cục cưng, sẽ phá sản, đảm bảo với em công ty hoạt động bình thường. Chỉ ̣m thời gặp một vài vấn đề, muốn để em biết."
Sắc trời dần tối .
dựa vào trong lòng trong n.g.ự.c Phó Bách Thanh, như mèo tìm được chỗ vỗ về, tỉnh hồn.
Tay được băng bó lần nữa, Phó Bách Thanh dùng kim lấy mảnh thủy tinh từng chút một. Sau đó, thấy tấm hình cũ đặt trong vali.
"Đây là..."
"Bà nội, khi em ba tuổi, vì trốn nợ nên em bị bố mẹ đưa đến nông thôn."
Chỗ khác với nông thôn bình thường, mà là một nơi vô cùng lạc hậu.
Nếu bị bệnh phải ngồi xe một đêm đến huyện thành khám bệnh.
nghiêng đầu nhìn Phó Bách Thanh: "Bà ở trong thôn, khắp nơi có đầy nhện, gián, rết, có đôi khi còn bò vào chăn. Những bé trai trong thôn sẽ bắt nạt em, bọn họ đạp vỡ hộp bút chì, cắt nát váy, kéo vớ chân, nhét sâu lông vào tóc em."
vẫn còn nhớ rõ cảm giác từng chân của côn trùng chạm lên da đầu mình.
̣n lời, cúi đầu vào gối, nói: "Còn... Dẫn em nghĩa ̣a, đến khi em lạc đường tìm được đường về nhà nữa. Anh gặp ma trơi ? Màu xanh, theo phía ."
"Sau đó em bị bệnh, sốt cao đến mức đầu óc tỉnh ́o. Bà đút em uống nước vôi, suýt chút nữa hại chết em. Nếu nhờ bố mẹ đến đón sớm thì có lẽ em đã chết trong núi rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/chung-ta-khong-phai-cuoi-truoc-yeu-sau-sao/chuong-7.html.]
Sau khi trải qua khoảng thời gian đáng sợ, lúc được bố mẹ đón về, bắt đầu trở nên cực đoan.
thích tiền, yêu tiền, mê tiền, ham tiền như mạng.
thề sẽ tiếp tục trở nên ̀o nữa.
Cũng muốn về nơi đầy rắn, côn trùng, chuột, kiến nữa.
Cho nên khi nhà phá sản, bố lấy hết tiền tiết kiệm của , khiến lần đầu tiên phát điên.
Kết quả là đập nát văn phòng của Phó Bách Thanh.
Đây là lần thứ hai.
Phó Bách Thanh lấy một bản hợp đồng đưa cho .
"Bảo hiểm, đóng mười triệu tệ, người hưởng là em. Năm năm , em có thể từ từ rút . Cho dù mai này ly hôn, hợp đồng bảo hiểm này vẫn có vấn đề gì, em có thể cầm nó ."
Phó Bách Thanh lại lấy một bản hợp đồng khác: "Đây là hợp đồng ̀i sản hôn nhân, từ giây phút này, cho dù vợ chồng nợ nần gì, một mình gánh chịu."
Anh kéo tay , in dấu tay.
"Anh sẽ để cho em gặp phải bất kỳ khó khăn gì, như vậy em yên tam ? Không ly hôn có được ?"
Phó Bách Thanh hôn nước mắt của từng chút một: "Sao nỡ để cô chủ chịu khổ..."
*
Góc nhìn nam chính.
Đêm khuya, Tô Nghệ Khanh đã ngủ, dưới gối còn đè lên hợp đồng .
Phó Bách Thanh đã thu xếp xong cho cô, phòng ngủ, sắc mặt đổi.
"Là tên khốn nào huyên thuyên với cô ấy?"
Người đối diện im lặng nói.
Một lát mới nói: "Là Từ Dịch Thần... Và em."
Người chuyện tên là Lục Tường.
Anh đã theo Phó Bách Thanh nhiều năm, cũng là người nói hết mọi chuyện cho Tô Nghệ Khanh biết qua điện thoại. Hơn nữa là người vừa vào cửa, lục lọi hành lý của Tô Nghệ Khanh, kết quả bị vả mặt một cái.
Phó Bách Thanh dỗ dành Tô Nghệ Khanh xong, giữa đêm gọi đến để trừng phạt.
Anh cúi đầu, dáng vẻ như vừa phạm sai lầm: "Anh, xin lỗi."
Đây là lần đầu tiên Phó Bách Thanh nhìn với ánh mắt lạnh lùng như băng: "Nếu thêm một lần nữa thì cút ."
Lục Tường phục nhưng dám nói gì cả.
Phó Bách Thanh nhạy cảm cỡ nào: "Có chuyện gì cứ nói ?"
"Rõ ̀ng cô ham tiền như mạng, nên thử từ sớm... Người phụ nữ như thế..."
Lục Tường nhìn thấy sắc mặt lạnh lẽo của Phó Bách Thanh, chợt im miệng.
Phó Bách Thanh bắt chéo chân, xoa băng vải quấn lên cổ tay Tô Nghệ Khanh: "Chuyển lời với Từ Dịch Thần, nếu có đủ bản lĩnh thì đừng hái hoa hồng. Nếu hái được, cho dù hoa hồng đ.â.m chết thì Phó Bách Thanh cũng bằng lòng."
Thân thể Lục Tường run lên.