Chúng Ta Không Phải Cưới Trước Yêu Sau Sao? - Chương 8

Cập nhật lúc: 2025-11-16 08:38:24
Lượt xem: 62

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60JnnZZw9t

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đây chỉ là lời nhắn với Từ Dịch Thần mà cũng đang cảnh cáo mình, bớt xen vào chuyện người khác.

Anh theo Phó Bách Thanh sớm về tối hơn nửa tháng, biến Phó thị thành một ̉ng mỡ dày, khiến cái đối thủ đang ẩn nấp rục rịch.

Cũng loại trừ được những người dễ d.a.o động.

Anh từng đề nghị bảo Phó Bách Thanh nhân cơ hội , thử Tô Nghệ Khanh.

bây giờ biết rồi.

Cho dù Tô Nghệ Khanh có quá khứ đau buồn, có lẽ người trước mặt này cũng nỡ để cô chịu khổ.

Nói thẳng là, bọn họ là đứa trẻ từng ở cô nhi viện, trong quần áo của ai có côn trùng bò qua.

Ai từng bị người bắt nạt.

Thậm chí ngay cả chính Phó Bách Thanh, biết đã ăn biết bao lần cơm thiu.

cô chủ được.

Cô chủ bị người khác bắt nạt, Phó Bách Thanh đau lòng.

Cô chủ bị nhét côn trùng, Phó Bách Thanh chỉ muốn tiêu diệt tất cả côn trùng.

Tóm lại, chỉ cần cô chủ chịu khổ thì đã đau đến mức muốn sống.

Đúng là vợ chồng chó má trời đánh.

Lục Tường hậm hực về.

Phó Bách Thanh tiếng đồng hồ tí ́ch, hai mắt nhắm nghiền.

Một hồi lâu lại mở mắt , si mê vuốt ve quần áo trong rương hành lý.

Anh và Tô Nghệ Khanh dây dưa với .

Vô cùng quyến luyến và quấn quýt si mê.

Cô chủ của cũng nhớ .

*

Tô Nghệ Khanh bị sự khác lạ đánh thức.

Cô mở mắt phát hiện mình được Phó Bách Thanh ôm vào lòng, cả người đổ đầy mồ hôi.

Phó Bách Thanh hôn lỗ tai cô, giọng nói khàn khàn: "Cuối cùng đã đánh thức cô chủ rồi, nếu biết phải chờ bao lâu nữa..."

Tô Nghệ Khanh vừa chịu đựng tình cảm phun trào, vừa buồn ngủ, cố tỉnh ́o lại: "Cái gì?"

Sau đó Phó Bách Thanh nói: "Cô chủ, thật sự yêu em."

"..."

Chẳng lẽ đánh thức cô chỉ vì nói câu này?

Phó Bách Thanh cúi đầu cọ cọ cô: "Cảm ơn cô chủ khi muốn chạy trốn vẫn còn nghĩ đến . Thậm chí khi giống chuột chạy qua đường cũng muốn ở cạnh..."

Tô Nghệ Khanh tỉnh ́o lại.

Ở chung với lâu, ít nhiều gì Tô Nghệ Khanh hiểu rõ một chuyện.

Cô cảm thấy sức mạnh biến thái của Phó Bách Thanh lại dâng trào rồi.

Một giây , cô nhìn thấy quần áo ngủ của mình trong rương hành lý ở giường.

Nhăn nhúm, ẩm ướt nằm cách đó xa.

"Phó Bách Thanh, !"

Cô còn nói xong đã bị đẩy vào tình dục nóng bỏng.

Một đêm , cô bị Phó Bách Thanh ôm, đếm vật phẩm trong vali.

"Sao lại muốn cầm đồng hồ của ?"

Tô Nghệ Khanh vờ hôn mê, bị Phó Bách Thanh làm đến kêu tiếng.

"Thấy thích... Đeo."

Cô nói thành câu, chỉ muốn cắn tên chó điên này.

"Vali to như vậy, em chứa áo khoác của hơn nửa vali, vậy, sợ lạnh à?"

Anh đè ở trước gương, đôi mắt đen nhánh mang theo ý cười: "Hửm? Nói , Hermes, Chanel cũng cần? Cô chủ có gì cả, cả người trống trơn rất đáng thương."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/chung-ta-khong-phai-cuoi-truoc-yeu-sau-sao/chuong-8.html.]

Tô Nghệ Khanh yếu ớt nói: "Biến thái..."

"Đúng, là biến thái."

Suốt cả đêm, Tô Nghệ Khanh mệt mỏi cuộn mình trong chăn, vô cùng buồn ngủ.

Giữa xương quai xanh có một viên hồng bảo thạch đỏ chói mắt.

Đây là quà Phó Bách Thanh tặng cô có giá trị liên thành.

*

Khi Từ Dịch Thần rời đã vào cuối thu.

Anh lại mặc áo jacket thoải mái dễ chịu nhẹ nhàng lần nữa, xách ba vali thiết bị lớn, gửi ảnh chụp cho .

"Anh ."

Anh ấy về lăn lộn mấy tháng, gầy dựng công ty thành công rực rỡ.

Từng thùng ảnh được xếp lên gác mái, dường như quyết tâm ̣m biệt quá khứ.

Ngày đó, khi gọi điện thoại cho Từ Dịch Thần, ấy hỏi : "Bây giờ có tiền, em có muốn theo ?"

cụp mắt nhìn Phó Bách Thanh đang rửa chân cho : "Không muốn."

Từ Dịch Thần suy nghĩ thông suốt, bán công ty cho người khác, lại bay Nam Cực.

Người thích chim cánh cụt nên vác ống kính, đến nơi băng tuyết lạnh giá đuổi theo chúng.

Khi mùa đông bắt đầu, nhận được điện thoại nhà.

Bố mẹ đã lập nghiệp thành công.

Đại phú thương Đông Sơn tái khởi, ngóc đầu lên lại.

Trải qua vài lần lên voi xuống chó, khi trở về vẫn oai phong như xưa.

Ngày bọn họ trở về, dẫn Phó Bách Thanh về nhà ăn cơm rau dưa.

Nói là nhà, thật là nhà thuê.

Bọn họ vẫn chuộc được nhà tổ.

Bố mẹ là người phóng khoáng, vẫn sống vui vẻ trong ngôi nhà nát này.

Bố kéo Phó Bách Thanh uống rượu, nói dông dài một hồi: "Từ nhỏ Nghệ Khanh đã theo bố mẹ, chịu nhiều vất vả, con rể à, con phải thông cảm cho con bé."

"Con bé, cô ấy đã nói với con chuyện cô ấy ở trong núi chờ một năm."

"Một năm? Vậy con bé nhớ lầm rồi, khoảng sáu năm." Bố nói rõ ̀ng: "Không khác gì bán vào trong núi, lúc bố và mẹ con bé rời , mẹ bố ném con bé xuống đất đầy tuyết, trong tay còn ôm quả ́o nát. Haiz, bố và mẹ con bé vẫn day dứt trong lòng. Cho nên lần này mới giao con bé cho con. Con yên tâm, cuối năm bố sẽ trả cho con một trăm triệu này."

Phó Bách Thanh cũng uống một chút, kéo tay bố : "Bố, đó là sinh lễ, cần trả."

"Cần trả, phải trả."

"Không cần."

Cuối cùng hai người bọn họ dắt ngoài ngắm .

và mẹ ngồi trong nhà.

nói muốn lập nghiệp.

Mẹ chớp mắt nói: "Mẹ sinh con phải để con chịu khổ, nói để con thiếu tiền thì sẽ để con thiếu tiền, vậy còn muốn chịu khổ làm gì?"

lẩm bẩm nói: "Có bản lĩnh thì lúc trước đừng nhận một trăm triệu của Phó Bách Thanh..."

Mẹ cười: "Con thật sự nghĩ rằng có tiền của Phó Bách Thanh thì mẹ và bố con trở mình được à?"

"Có ý gì?"

"Bố mẹ thiếu người đầu tư, con kết hôn với Phó Bách Thanh, chỉ cần ở cùng bố mẹ trong nhà thuê mấy tháng, qua năm con vẫn là cô chủ giàu có. Là chính chính Phó Bách Thanh chạy tới đàm phán. Nó nói con cần chịu khổ mấy tháng, chỉ cần kết hôn, nó sẽ hầu hạ bằng cả tính mạng."

lẩm bẩm: "Chẳng lẽ lúc đó mẹ nhìn con thích ấy à? Vậy gọi là ép buộc đó."

Mẹ uống một hớp rượu: "Dẹp , mẹ còn biết con à? Phó Bách Thanh đẹp trai như vậy, đảm bảo con có chồng sẽ quên mẹ."

Mẹ nói đúng.

rất xem trọng gương mặt đẹp trai và sự mạnh mẽ của .

 

Nhà thuê quá nhỏ, và Phó Bách Thanh chỗ ở nên đành phải về nhà.

Loading...