Chương Nhân Báo Thù - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-10-18 11:45:53
Lượt xem: 4,301

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Bắt đầu ăn!”

 

“Của quý của hổ để cho tao!”

 

Đám đông vỗ tay hò reo, ai cũng tranh múc thịt, uống canh, ăn đến môi mỡ tràn .

 

Trương Hữu Phú bê một bát canh nóng tiến tới, : “Biết điều lắm, bát canh thưởng cho ông!”

 

Ông ngoại một tay đẩy , thở dài liên hồi: “Ác nghiệp quá!”

 

Ngay lúc đó, một con hổ con thế nào đẩy bật cửa lồng, bỗng nhảy vọt ngoài, dân làng chạy tránh té tát.

 

Con hổ con lao tới c.ắ.n chặt cánh tay Trương Hữu Phú.

 

Trương Hữu Phú thét lên một tiếng đau đớn, rút con d.a.o lọc xương ở hông định chém.

 

Trưởng làng phản ứng kịp, đá một cú bụng hổ con.

 

Hổ con đập đầu đá, bất động.

 

Hành động khiến dân làng vỗ tay tán dương.

 

Trưởng làng , hất tay xua, con hổ con, sắc như lưỡi dao: “Mẹ kiếp, nó nếm m.á.u , thể để sống!”

 

“Bỏ nó nồi cho !”

 

Ông ngoại dùng hết sức lao tới, nhưng vẫn muộn mất .

 

Hai trong làng bắt con hổ con, ném thẳng nồi nước sôi đang sủi bọt!

 

Con hổ con kêu t.h.ả.m thiết, lăn trong nồi, lát im bặt.

 

Con hổ con còn tru lên ngất ngưởng, đập lồng như điên.

 

Ông ngoại chạy tới bên nồi sắt, định liều tay vớt hổ con.

 

cũng chạy lên, nhưng trưởng làng một tay đẩy : “Thằng nhãi, tránh !”

 

Ông ngoại đá ngã ngoài. Ông bò dậy ôm lấy , cho gần cái nồi.

 

cảm nhận ông ngoại run rẩy.

 

Miệng ông ngoại lặp lặp : “Ác nghiệp quá, ác nghiệp quá! Các sẽ... sẽ...”

 

5

 

Dân làng đuổi hai ông cháu .

 

Sau lưng họ còn xì xào bàn tán, ông ngoại đầu óc vấn đề, thịt hổ quý như thế mà ăn, thương hại một con súc sinh.

 

Còn c.h.ử.i cả là “thằng súc sinh con”!

 

Đêm hôm đó, cả làng ồn ào như tết, tiếng vang khắp nơi.

 

Chỉ và ông ngoại trốn trong nhà.

 

Sắc mặt ông ngoại âm trầm đến đáng sợ.

 

Ông đóng kín hết cửa sổ, lấy bàn ghế chặn chặt cửa, như thể sợ thứ gì đó sẽ xông .

 

hỏi: “Ông ngoại, thật sự chương nhân ? Họ... thật sự sẽ đến báo thù ?”

 

Ông ngoại gật đầu, lắc đầu:

 

“Chúng nó là tự tìm đường c.h.ế.t. Chương nhân đến để báo thù... mà là để tàn sát cả làng.”

 

Nửa đêm, mơ thấy ác mộng.

 

Trong mơ, thấy những mang đầu hổ, tay cầm đao, gặp ai cũng chém.

 

Đầu của trưởng làng lăn lông lốc đất, m.á.u phun tung tóe.

 

Cả làng biến thành địa ngục.

 

hét toáng lên, choàng tỉnh dậy, ướt đẫm mồ hôi lạnh.

 

Ông ngoại vẫn ngủ, đang bên giường, tay cầm con d.a.o săn, ánh lửa hắt lên khuôn mặt ông, khói trong phòng nồng nặc đến khó thở.

 

thấy ông kéo áo lau trán, ướt đẫm.

Mùi khói hôm nay khác hẳn khi mùi khét hôi tanh lạ lùng.

 

Thấy tỉnh, ông ngoại , lấy tay bịt miệng :

 

“Đừng sợ, ông ngoại ở đây.”

 

giọng ông run còn hơn .

 

chạm áo ông, lạnh ngắt, ẩm ướt, ông cũng đang sợ, chỉ là cố gắng tỏ vững vàng để trấn an .

 

Lúc đó, thấy ngoài sân tiếng rên rỉ khe khẽ.

 

Là tiếng của Đại Hoàng.

 

Đại Hoàng là con ch.ó săn, mỗi ông ngoại núi đều mang nó theo.

 

Bình thường nó gan lắm, bao giờ kêu như thế, giống như đang run sợ điều gì đó.

 

thu góc giường, ông ngoại bước về phía cửa sổ.

 

Ánh trăng rọi qua song, ngoài một bóng ... hình như đang trong nhà.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chuong-nhan-bao-thu/chuong-2.html.]

Ông ngoại rụt một bước, tim như ngừng đập.

 

May mà bóng đó chỉ chằm chằm một lúc .

 

Ngay đó, bên ngoài vang lên tiếng bước chân nặng nề từng nhịp, từng nhịp, dội lòng đất.

 

Đêm , dám chợp mắt nữa.

 

6

 

Sáng hôm .

 

Khi ông ngoại mở cửa, vội theo ngoài.

 

Trước nhà đồ tể Trương tụ tập đông .

 

“Có c.h.ế.t !”

 

“C.h.ế.t thật !”

 

Đám đông mặt mũi thất sắc, còn cúi gập nôn mửa, tiếng bàn tán hỗn loạn vang khắp sân.

 

chen xem.

 

Trương Hữu Phú c.h.ế.t !

 

Gã c.h.ế.t trong cái chum nước lớn ở nhà .

 

Đáng sợ hơn là... cái chum cao hơn cả đặt lên bếp lò.

 

Dưới chum, củi vẫn đang cháy rừng rực loại gỗ chuyên dùng để nấu thịt.

 

Thân thể Trương Hữu Phú nát bấy.

 

Da thịt dính chặt chum, mặt mũi nhão nhoẹt, còn nhận là mũi, là mắt.

 

Một trong làng dùng cây gậy chọc thử, xác gã mềm oặt, gần như tan .

 

Trong nhà nồng nặc mùi thịt chín, ngửi thôi buồn nôn.

 

Mặt ông ngoại tối sầm , ông nắm chặt cổ tay đến đau điếng.

 

, ông ngoại cũng đang sợ.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Cái “bóng ” tối qua ngoài cửa sổ... e rằng vốn chẳng .

 

Người trong làng bắt đầu hô hào mời đạo sĩ đến trừ tà.

 

Mấy đàn bà sợ đến tái nhợt mặt, gào lên bắt chồng nhanh thu dọn đồ đạc, rời khỏi núi tránh nạn.

 

Ai nấy đều thấy cái c.h.ế.t của Trương Hữu Phú quá kỳ quái.

 

Trưởng làng cũng hoảng loạn.

 

Ông mặt trắng bệch, run rẩy rút bao t.h.u.ố.c lá khô châm, nhưng bật lửa mấy vẫn cháy.

 

Ông bực dọc quát:

 

“Còn đực gì! Mau vớt lên !”

 

Vớt.

 

, chỉ thể “vớt” thôi.

 

Chạm là tan, còn nhão hơn cả thịt hổ hôm qua!

 

Trưởng làng sang hô to:

 

“Lý Tứ, Vương Ngũ! Hai ngựa, mau cưỡi xuống thành báo quan !”

 

Lý Tứ và Vương Ngũ liếc , lời nào, đầu chạy thẳng về nhà.

 

Chẳng mấy chốc, tiếng vó ngựa dội xa khỏi làng.

 

Trưởng làng chắp tay lưng, qua trong sân, nhíu mày t.h.i t.h.ể Trương Hữu Phú, liếc sang ông ngoại , như gì đó nhưng ngập ngừng.

 

Ông ngoại kéo rời khỏi đám đông.

 

sợ đến mềm cả chân, để ông ngoại cõng lên lưng.

 

Vừa , ông ngoại xuống đất, thở dài:

 

“Cũng may... chỉ một con thôi.”

 

Lúc , mới thấy đất, là những dấu chân lạ.

 

Không thể nào là dấu chân .

 

Quá to, quá nặng, đến mức in sâu xuống mặt đất ẩm.

 

7

 

Chúng về đến nhà lâu, trưởng làng yên.

 

Ông sai đến gọi ông ngoại , bảo rằng cả làng tập trung ở từ đường để bàn cách đối phó.

 

Giờ mới nhớ tới ông ngoại ?

 

Uy phong hôm qua hết ?

 

Ông ngoại dắt đến từ đường.

 

Loading...