Giọng cực kỳ hèn mọn.
"Tại ?" Anh nghẹn ngào hỏi .
Vai cảm nhận một tia mát lạnh, mới phát hiện .
Anh hỏi nhiều tại .
Tại thích nhiều năm như , thích là thích nữa?
Tại đây đều đầu, ?
Tại thể đợi ?
Anh , về là chuẩn bắt đầu với .
Bây giờ , yêu hơn cả lúc yêu .
dùng lực đẩy .
Đáy lòng trào dâng nỗi chán ghét sâu sắc.
"Vậy thì , yêu , nhất định đáp ?"
"Bao nhiêu năm đáp nào?"
"Một cũng ."
"Bây giờ , một câu cũng ."
chụp lấy bật lửa bàn, ngọn lửa nhỏ đốt cháy những bức thư trong hộp.
Ánh lửa nhảy múa trong mắt .
Anh lao tới, dùng tay bới những bức thư, cố gắng dập tắt lửa.
Nỗi sợ hãi lan tràn trong lòng .
Anh quan tâm lớp da tay lành thương, cho đến khi dập hết lửa.
những bức thư đều xém đen.
Anh ngẩng đầu.
Trong phòng, còn bóng .
12.
Ngày chuyển đến nhà mới, Tống Trung Tranh đang công tác nước ngoài.
Anh dạo bận.
Chưa xác định ngày về.
mấy ngày liên lạc với .
Một tuần , gửi cho một thùng lớn đồ.
xổm dỡ bưu kiện, Tống Trung Tranh xuất hiện ở cửa nhà.
Không bao lâu.
Ánh đèn ấm rọi lên mặt .
Lông mày lạnh lùng ưu tú, sống mũi cao thẳng nốt ruồi nông.
"Sao về ?"
chạy đến mặt , nhận hành lý.
Anh cúi mắt, hỏi :
"Em đ.á.n.h chữ ?"
"Biết?"
nghi hoặc.
"Biết dùng điện thoại ?" Anh hỏi .
"Đương nhiên ."
Anh giơ tay, bảo đưa điện thoại.
đưa, nhưng buông tay , ngón tay phủ lên tay , dẫn dắt .
Bấm trang cá nhân của , tìm avatar .
Bấm , trong khung chat, bắt đầu gõ:
"Chồng ơi, khi nào về?"
"Em nhớ lắm."
" em—"
ngẩng đầu, mới nhận lúc nào dựa trong lòng .
Hơi thở đến gần, mùi hương gỗ tuyết tùng nhẹ.
"Không nhớ ?" Anh hỏi.
"Có."
Anh , ánh mắt luôn rơi mặt , dịu dàng như chứa đầy mưa xuân.
"Biết đ.á.n.h chữ chứ?"
Anh cúi đầu hôn , "Lần nhớ gửi như ."
Tống Trung Tranh kịp về ăn Tết với .
Công việc xong.
Nấu cơm cho xong, đeo tai họp trong phòng khách.
sợ phiền , húp mì xem phim đều cẩn thận.
Anh kéo cà vạt.
ngẩng đầu, trầm tư.
Đang suy nghĩ vấn đề gì khó trong công việc?
Nhân lúc dừng, rót cốc nước mật ong cho .
"Khó lắm ?" hỏi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chuyen-ke-ve-toi-va-nguoi/chuong-8.html.]
"Ừ, đang mất tập trung."
"Hả?"
Anh kéo xuống, lên đùi, "Anh nghĩ cả tối, tuần trăng mật chúng nên ?"
đẩy .
"Anh nghiêm túc một chút!"
dậy, xổm sofa, dỡ bưu kiện gửi.
Bên trong là chiếc hộp sắt.
Chiếc hộp gỉ.
Bên trong đựng một quyển vở A4 và hộp bút Pilot hết mực.
13.
Hồi học thêm cuối tuần năm cấp hai, từng bạn cùng bàn với Tống Trung Tranh vài ngày ngắn ngủi.
Lúc đó lạnh lùng khó gần.
Chúng hầu như chuyện.
Giờ giải lao, mấy cô gái tụ tập bên chỗ chuyện rôm rả.
Tâm sự thầm thích của giấu nổi.
Lúc đó thịnh hành, lấy bút tên thích, đến hết mực.
Thì nguyện ước sẽ thành hiện thực.
Bạn cho , Tống Trung Tranh bên cạnh cũng thấy.
Tan học, đạp xe về nhà.
Khi đợi đèn đỏ, thấy trong cửa hàng văn phòng phẩm.
Đó là buổi chiều hè xanh thẫm.
Vừa mưa xong, sắp mưa nữa.
Anh đạp xe qua một ngã tư, nhưng vẫn đầu .
đang nghiêm túc chọn bút.
Anh qua kệ hàng.
thử , nhẹ tên Quý Xuyên.
Rồi gạch bỏ.
Cuối cùng vẫn mua bút.
thấy quá ngốc, , dù bao nhiêu , nguyện ước của cũng thành hiện thực.
, Tống Trung Tranh mua.
Anh mua cả hộp bút Pilot.
Về nhà bắt đầu :
" quên Lâm Hạ Di."
" quên Lâm Hạ Di."
" quên Lâm Hạ Di."
" quên Lâm Hạ Di."
" quên Lâm Hạ Di."
" quên Lâm Hạ Di."
Viết hết cả hộp, mua.
Từ năm cấp hai đến năm cấp ba.
Mãi đến khi nghiệp trở về.
Cùng với quyển vở A4 dày và cả hộp bút khóa trong chiếc hộp sắt ai .
Mãi đến nhiều năm , mở nó .
Trang qua trang khác, chữ ngay ngắn, mỗi chữ đều nghiêm túc.
lật đến cuối.
Mặt quyển vở chi chít, gian nhiều, một dòng chữ mới.
Nét chữ trưởng thành sắc bén hơn.
Viết:
"Thôi ."
"Căn bản ."
Ngày tháng là ngày lễ tình nhân đại học năm hai đó, bay từ nước ngoài về, lái xe đón .
lấy một cây bút mới.
Lén thêm một dòng chữ mới:
"Chúc mừng kết hôn, Tống Trung Tranh."
14.
từng hỏi bản tại cam lòng.
Về mới hiểu, là vì tình yêu âm vang.
Bây giờ thấy .
"Tống Trung Tranh."
"Ừ?"
"Anh thật ồn ào."
Ồn ào đến mức cô gái mười mấy tuổi chờ thấy âm vang, ở cuối những năm hai mươi thấy âm vang của .
HOÀN
Lời ngỏ: Chúc gặp một Tống Trung Tranh trong đời!