đưa tay xoa đầu con ma nhỏ: “Em gái nhỏ, đây bao giờ dối! Nói đối là cún con! Anh lớn thế còn đàn piano, em nhỏ tuổi như mà giỏi hơn mấy nhiều ! Không tin em hỏi mấy xem, còn ai chơi piano ?”
Quả nhiên con ma nhỏ về phía Lý Lượng và mấy , họ sợ c.h.ế.t khiếp nên đành cứng đờ gật đầu.
Thế là con ma nhỏ chọc , vội vàng thêm một câu: “ mà, luyện đàn nên ban ngày, buổi tối đều mệt , cần nghỉ ngơi nhé.”
Dường như con ma nhỏ lọt tai, khí đen bao quanh cô bé tản nhiều, đang định thừa thắng xông lên khuyên cô bé về nghỉ ngơi , thì con ma nhỏ đột nhiên nắm lấy tay : “Được, em đàn piano nữa, chơi với em nhé?”
: ?!
14.
Nửa đêm khuya khoắt mà còn chơi game với ma nhỏ, sợ là sẽ đột tử mất!
Lúc chính là lúc các con rối lên sàn. vẫy tay triệu hồi con rối giấy, con rối sắt, con rối mèo, con rối chó… cho chúng xếp thành một hàng.
nháy mắt với con ma nhỏ: “Muốn chơi gì? Vuốt mèo trêu ch.ó là chim ưng bắt gà con? Anh đây tất cả…”
Sau một thoáng kinh ngạc ngắn ngủi, con ma nhỏ nhanh chóng phản ứng , chạy đến bên cạnh các con rối, ngó nghiêng trái , vui mừng khôn xiết.
còn cho chúng một bộ nhà giấy ngay tại chỗ, chúng ngủ, để chúng chơi trong đó, phiền lẫn .
Haizz, cuối cùng cũng yên tĩnh .
Đợi đến khi và các bạn cùng phòng ngủ dậy, con ma nhỏ biến mất.
bàn với họ: “Thế , chắc chắn con bé sẽ còn đến tìm chúng , chúng tìm hiểu xem con ma nhỏ tâm nguyện gì thành mà chịu đầu thai, thì mới cách hóa giải .”
Rất nhanh, Giang Dã - nhà ở Thanh Châu - ngóng tin tức.
Con ma nhỏ chính là một trong những truyền thuyết ma quái của Đại học Thanh Xuyên, gọi là ma đồng piano.
Nghe cô bé là giáo viên piano của Đại học Thanh Xuyên, tính tình nghiêm khắc, , tin triết lý “nghiêm sư xuất cao đồ, gậy gộc sinh con hiếu thảo”.
Từ nhỏ, bé ma piano bộc lộ tài năng piano xuất chúng. Để nuôi dưỡng con thành nghệ sĩ piano, đặt một kế hoạch học tập nghiêm ngặt cho con, mỗi ngày đàn bảy tám tiếng, thành thì ăn cơm.
Hơn nữa, bao giờ động viên con, chỉ dùng phương pháp giáo d.ụ.c đ.á.n.h đập.
“Mày là đồ ngu , chỗ đàn sai?”
“Dở tệ! Đồ ngốc cũng đàn hơn mày!”
Một , đứa bé đàn sai một nốt nhạc nhốt trong phòng đàn, giữa đêm khuya kẻ đột nhập sát hại cô bé, còn tàn nhẫn chặt đứt đôi tay của cô bé…
luyện đàn trở thành nỗi ám ảnh của cô bé, dù c.h.ế.t và tay, cô bé vẫn ngừng luyện tập. Mà ký túc xá của chúng chính là phòng đàn cũ của cô bé.
Nghe xong câu chuyện , chúng cũng khỏi thở dài tiếc nuối, càng thêm kiên định quyết tâm giúp đỡ bé ma piano.
15.
Ban đêm, bé ma piano đến tìm , theo lệ cũ triệu hồi các con rối chơi với cô bé thật thoải mái.
Đợi đến khi cô bé định rời , gọi cô bé : “Bé con, thấy em đặc biệt đáng yêu và thích em, tặng em một món quà!”
Thế là dẫn cô bé đến bên ngoài một phòng học đang sáng đèn.
Một cô gái đang đeo tai tiếng Anh, đột nhiên một đàn ông đội mũ tai bèo đen và đeo khẩu trang lớn phá cửa sổ xông , cầm d.a.o hung hăng c.h.é.m về phía cô gái.
định triệu hồi con rối thì bé ma piano ở bên cạnh bay vọt tới, dùng một cú đá hất đàn ông ngã xuống đất, dùng cánh tay dùi cui của điên cuồng đập đàn ông: “Đồ khốn nạn , g.i.ế.c đủ, còn hại những đứa trẻ khác! Súc vật! Đánh c.h.ế.t mày! Đánh c.h.ế.t mày!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/chuyen-kinh-di-o-dai-hoc-thanh-xuyen-cua-nguoi-dieu-khien-roi/chuong-7-full.html.]
Con rối mèo vốn tặng cho ma đồng piano thú cưng cũng lao tới tấn công mặt đàn ông, cào cho ông một mặt đầy máu.
, đây chính là tên khốn sát hại Tiểu Đình năm xưa. Con cái ông thì lêu lổng, học hành, nên ông ghen tị với con nhà khác học giỏi, ngoan ngoãn. Thấy đứa trẻ còn đang học bài giữa đêm khuya thanh vắng, ông nảy sinh ý định g.i.ế.c .
Đợi đến khi Tiểu Đình đ.á.n.h ông thừa sống thiếu c.h.ế.t, mới gọi cảnh sát.
Thứ chờ đợi ông sẽ là sự trừng phạt nghiêm khắc của pháp luật.
Sau khi tên khốn cảnh sát đưa , nhẹ nhàng với Tiểu Đình: "Anh thích em, cũng nỡ để em , nhưng em thể cứ mãi ở trần gian , em nên đầu thai . Em còn nguyện vọng gì cứ , sẽ đáp ứng hết."
Tiểu Đình suy nghĩ một lát, trong mắt lóe lên một tia tủi : "Nguyện vọng của em... là thể hôn ôm em, rằng em đàn ! bây giờ em đến tay cũng còn, đàn như ... Mẹ nhất định sẽ ghét bỏ em! Em nhớ ... Huhuhu..."
Một đứa trẻ ngoan ngoãn lương thiện bao!
Em từng hại bất cứ ai!
Thấy em đau lòng như , cũng buồn, vội vàng : "Anh sẽ cho em một đôi tay mới. Một đôi tay còn linh hoạt hơn ."
Tiểu Đình ngừng : "Thật ạ?"
vỗ n.g.ự.c cam đoan với em : "Đương nhiên là thật! Anh đây là điều khiển rối mà!"
16.
Vì thương xót Tiểu Đình, lấy vật liệu con rối cao cấp cất giữ bấy lâu. Thứ hiểu thì sẽ hiểu, con rối giấy con rối đất sét chỉ là lựa chọn bất đắc dĩ khi thiếu vật liệu, thể sánh bằng.
Vài phút , khối vật chất màu da hỗn độn , sự điêu khắc tỉ mỉ của biến thành một đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại, hồng hào đáng yêu.
Tiểu Đình đưa phần tay cụt của , chúng dính chặt , cứ như sinh .
Thấy đôi tay mới, việc đầu tiên Tiểu Đình là đàn piano và chơi cho mấy bản nhạc. Đến khi ngừng khen ngợi, em mới để dẫn tìm .
Sau khi con gái bất ngờ gặp nạn, tinh thần của Tiểu Đinh hoảng loạn, ác mộng triền miên. Bất đắc dĩ, cô đành rời bỏ công việc yêu thích nhất, trở về quê nhà quê.
Khi chúng tìm thấy cô , cô đang ở trong sân vườn nở đầy hoa tươi , chẻ ván gỗ để một chiếc xích đu nhỏ. Đây chính là thứ mà con gái cô khi còn sống nhưng cô quở trách là chơi bời quên học.
Dằm gỗ đ.â.m ngón tay, cô cũng chẳng hề bận tâm, trong miệng vẫn lẩm bẩm: "Tiểu Đình, con xem, cho con ngôi nhà mơ ước mà con nhất , con mau về xem , con nhất định sẽ thích nó! Tiểu Đình, sai sai , con về thăm ?"
Tiểu Đình một bên, mắt đong đầy nước mắt, em chạy nhanh về phía . Em với rằng từng trách móc , em cho chỉ là cách thể hiện.
Hai con ôm chặt lấy .
Tiểu Đình chơi cho bản nhạc "Adeline bên suối". Giai điệu vô cùng du dương, khúc nhạc vang lên giống như dòng suối nhỏ đang chảy róc rách.
Dần dần, khúc nhạc dần trở nên mạnh mẽ hơn, như thấy một cô gái xinh tràn đầy sức sống đang uyển chuyển nhảy múa bãi cỏ.
Cuối cùng, tiếng nhạc ngày càng nhẹ dần, cho đến khi biến mất. Cô gái xinh từ từ chạy xuống sườn đồi, cô đầu mỉm vẫy tay với và biến mất.
Sau khi tiễn Tiểu Đình, nhận điện thoại của sư Vô Tâm, phấn khích hỏi: "Sư , sư , các định đón về ? Huhuhu ở đây đáng thương quá, ăn ngon ngủ yên, suốt ngày bận việc nên gầy cả !"
Dường như giọng điệu lạnh lùng quen thuộc của sư còn pha chút tinh quái?
"Sư phụ phát huy siêu đẳng, thích nghi với cuộc sống ở đó, thì giải quyết thêm vài con quỷ quái nữa về!"
Hả?
Không! Thể! Nào!
Hết