Chuyện tình ngọt ngào của chàng cảnh sát và hộ sĩ - 15.
Cập nhật lúc: 2025-06-02 15:03:31
Lượt xem: 47
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
32.
Khi anh cúi đầu nhìn xuống thì sắc mặt thoáng cứng lại, khóe môi cũng mím chặt thêm vài phần.
Tôi vội vàng cúi xuống nhặt đồ lên, chẳng còn tâm trí đâu để quan sát phản ứng của anh nữa, xoay người chạy nhanh vào phòng tắm.
Tôi lề mề rửa ráy xong bước ra thì thấy Lục Tấn Nguyên đang đứng bên cửa sổ.
Ánh đèn vàng nhạt chiếu lên thân hình cao lớn, thon gọn của anh, cửa kính đen phản chiếu bóng dáng ấy, hòa cùng với ánh sáng kỳ ảo ngoài cửa sổ, khiến cả khung cảnh mơ hồ như trong mộng.
Không hiểu sao trong đầu tôi lại vụt hiện lên lần đầu tiên gặp anh — vẻ khách sáo, xa cách lúc đó khác hẳn với sự dịu dàng, chiều chuộng bây giờ.
Anh nghe thấy tiếng động liền quay người lại, làm đứt mạch suy nghĩ của tôi.
Lúc tôi hoảng hốt né tránh ánh mắt anh thì lại không để ý dưới chân, trượt một cái, ngã thẳng xuống đất.
Lục Tấn Nguyên vội chạy đến đỡ tôi, nhưng tôi đã ngồi bệt dưới đất mất rồi.
Chỗ trước cửa phòng tắm là gạch men, tôi ngã bằng m.ô.n.g xuống, đau không chịu được.
Dạo này cả team hơi bận, nên mình sẽ ra từ từ.
“Có đau không?” Anh đỡ tôi dậy, giữa hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, lại hỏi tiếp:
“Có đứng dậy nổi không?”
Tôi mượn lực tay anh muốn đứng lên, ai ngờ m.ô.n.g đau đến nỗi chẳng nhúc nhích nổi.
Anh cảm nhận được, liền dứt khoát vươn tay bế bổng tôi lên.
Tôi bị giật mình, theo đà hành động thì chiếc áo choàng ngủ cũng tung ra giữa hai chân.
Tôi lập tức đưa tay kéo phần vạt áo xuống, che chặt đùi mình lại.
Lục Tấn Nguyên hơi trầm mặt, ánh mắt vừa liếc tới liền vội vàng quay đi chỗ khác, nhanh chóng bế tôi về phía giường, đặt lên giường rồi đắp chăn cho tôi.
Anh quỳ một gối bên giường, vừa quan sát tôi vừa hỏi:
“Đau chỗ nào? Đau lắm không?”
Tôi đưa tay vào trong chăn xoa m.ô.n.g mình, phần thịt đó bị va mạnh nên rất đau.
Tôi nghiêng người, quay mặt về phía anh, nói:
“Mông đau quá…”
Anh: “…”
Có lẽ do tính chất công việc nên tôi phản ứng hơi chậm, nói ra rồi mới nhận ra chỗ đó không tiện nói ra miệng lắm, vội vàng chữa lại:
“Không sao đâu, không đau lắm, chắc lát nữa là đỡ thôi.”
Anh khẽ "ừ" một tiếng:
“Nếu lát nữa vẫn còn đau, chúng ta đến bệnh viện kiểm tra nhé.”
Tôi cũng "ừ" theo, rồi không nói thêm gì nữa.
Anh vẫn quỳ bên giường nhìn tôi, ánh mắt sáng rực, bên trong còn có sự dịu dàng lộ rõ.
Tôi mím môi, cũng nhìn anh, rồi chậm rãi đưa tay kia nắm lấy bàn tay anh đang đặt bên mép giường:
“Đừng lo, em biết chừng mực, không sao đâu.”
Anh cũng siết c.h.ặ.t t.a.y tôi lại, gương mặt rất gần, trên đó còn mang theo vài phần do dự:
“Mục Di…”
“Ừm?”
“Hay… để anh xoa giúp em nhé? Em nằm thế này chắc không tiện lắm đâu.”
“……”
Xoa m.ô.n.g sao?
Chuyện này… hơi ngại đó nha!
33.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/chuyen-tinh-ngot-ngao-cua-chang-canh-sat-va-ho-si/15.html.]
“Không cần, không cần đâu. Em nằm nghỉ một lát là được rồi. Anh đi tắm đi, lái xe cả ngày chắc mệt lắm.”
“Được, vậy anh đi tắm trước…”
Tiếng nước từ phòng tắm vọng ra, thân thể tôi không tự chủ được mà bắt đầu căng cứng, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng mở cửa, tôi căng thẳng đến mức gần như run lập cập.
Lục Tấn Nguyên mặc áo choàng tắm, tay cầm khăn lau đầu, đứng bên giường hỏi tôi còn đau không.
Vừa mới tắm xong, toàn thân anh như còn vương hơi nước, làn da hơi ửng hồng, mái tóc ướt áp dính vào trán, ngoài vẻ mạnh mẽ thường ngày còn tăng thêm vài phần quyến rũ.
Tôi lắc đầu, tránh ánh mắt anh, khẽ nói: “Hết đau rồi.”
Anh gật đầu, rồi quay lại phòng tắm, sau khi sấy tóc xong mới đi ra.
Anh đứng ở đầu giường, hắng giọng một chút rồi hỏi tôi:
“Vậy… ngủ nhé?”
“À?… Vâng.” Tôi trả lời xong liền nhanh chóng chui sâu vào trong chăn, chăn đắp đến tận khóe miệng.
Anh cách tôi một đoạn, nửa nằm trên giường, hơi nghiêng người nhìn xuống tôi, ánh mắt như phủ một lớp sương mờ, lại hỏi:
“Vậy anh tắt đèn nhé?”
Tôi nắm chặt mép chăn, nhìn anh khẽ gật đầu.
Anh nghiêng người sang phía mình để tắt công tắc, nhưng phát hiện không tắt hết, liền quay sang phía tôi nói:
“Hình như có cái công tắc ở bên em nữa.”
Anh vươn tay, cả người nghiêng qua, tôi hoảng đến mức lập tức trùm kín đầu bằng chăn.
Đến khi tôi thò đầu ra khỏi chăn thì trong phòng đã tối om.
Phòng yên tĩnh đến mức kỳ lạ, bên cạnh Lục Tấn Nguyên không phát ra chút âm thanh nào, tôi bắt đầu thấy sợ, liền khe khẽ gọi:
“Lục Tấn Nguyên?”
Anh đáp từ bên cạnh:
“Ừ, anh đây.”
Tôi nói:
“Tối quá… em thấy hơi sợ…”
Anh bỗng dịch người, lại nhích lại gần tôi hơn một chút, một cánh tay vắt qua cổ tôi, làn da nơi tay anh nóng hổi áp sát lên cổ tôi, cảm giác ấy lan ra khắp toàn thân trong nháy mắt.
Còn chưa kịp phản ứng, cả người tôi đã bị anh kéo vào lòng.
Tôi lắp ba lắp bắp:
“Không phải, ý em không phải như vậy…” — thật ra chỉ cần bật đèn ngủ nhỏ thôi mà…
Anh cắt ngang lời tôi, giọng trầm thấp:
“Mục Di, cho dù em không sợ, thì anh… cũng muốn ôm em.”
Khi anh nói, lồng n.g.ự.c anh phập phồng, dù giọng nói trầm khàn và dịu dàng, nhưng vẫn khiến tim tôi đập loạn không kiểm soát được.
Tôi nằm trong lòng anh, không dám cử động, anh lại vươn tay kia ra đặt bên hông tôi, hoàn toàn ôm chặt lấy tôi vào lòng.
Từ phía trên đầu truyền đến tiếng thở dốc hơi nặng của anh, tim anh cũng đập rất nhanh, trong không gian yên tĩnh càng nghe rõ mồn một.
Tôi cảm thấy cả người mình căng thẳng đến mức khó thở, khẽ động đậy một chút rồi lên tiếng:
“Lục Tấn Nguyên, anh ôm chặt quá… em sắp thở không nổi rồi…”
Cằm anh tựa lên đầu tôi, nghe vậy liền hơi ngửa ra sau, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, thu tay về một chút, nhưng đồng thời lại lật người, chống tay phía trên người tôi, hơi thở có phần dồn dập:
“Vậy anh nới ra chút.”
Tôi cố gắng quan sát anh trong bóng tối, nhưng rèm cửa khách sạn quá dày, hoàn toàn không lọt chút ánh sáng nào, tôi chẳng thể nhìn rõ khuôn mặt Lục Tấn Nguyên.
Tôi cuộn người lại muốn chui xuống dưới trốn đi, nói:
“Anh như vậy đâu có nới ra đâu, lừa người!”
Bên tai vang lên tiếng cười khẽ của anh, sau đó một cánh tay anh vòng ra ôm lấy tôi đang cố trốn xuống dưới, rồi trong bóng tối, anh cúi người xuống hôn tôi.